"Đứa trẻ hạnh phúc dùng tuổi thơ để ôm ấp cuộc đời . Đứa trẻ bất hạnh cùng cả cuộc đời để chữa lành tuổi thơ"
3 tháng trước
Người ta vẫn nói :"vết thương từ gia đình là vết thương khó chữa lành nhất" , phải , đúng là như vậy . Gia đình tôi có thể nói là hạnh phúc , trong ký ức của tôi cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau to , họ luôn nhường nhịn , yêu thương nhau như những cặp đôi mới yêu hai tháng . Khoảng thời gian từ nhỏ đến lúc tôi học hết lớp 3 là khoảng thời gian tôi bị đánh nhiều nhất . Hai lần tôi nhớ nhất là nằm tôi 3 , 4 tuổi gì đấy , lần đó là trong bữa cơm , tôi với ba cãi nhau về chuyện học hành của tôi thì phải , lâu lắm rồi nên cũng không nhớ nguyên nhân nữa , hồi đó tôi cũng không biết tôi lấy đâu ra dũng khí để cãi lại , có lẽ là bị đổ oan chăng ? . Hôm đó tôi với ba cãi nhau to , mọi người trong gia đình chỉ im lặng nhìn , mẹ tôi thì khóc , lúc đó ba tôi tức quá nên mang cả d.a.o lên kề và cổ tôi , mẹ không can chỉ im lặng khóc . D.a.o ở đây là con dao qoắm , dùng để chặt tre hoặc phát cỏ để đi rừng á , d.a.o cũng han rỉ lắm rồi . Ba kề sát vào cổ tôi rồi đe dọa , tôi thì gào lên "BA CÓ GIỎI THÌ BA G*ẾT CON LUÔN ĐI !" , nước mắt thì rơi lã chã , tôi khóc không phải vì sợ , nó như một phản ứng tự nhiên vậy , cứ hễ ba to tiếng với tôi là tôi tự động khóc , đương nhiên là ba không dám ... và ký ức của tôi dừng lại ở đó , những chuyện về sau tôi chẳng nhớ gì cả , cũng không biết ba có xin lỗi không , có an ủi không nhưng nếu có thì tôi cũng chẳng nhớ gì.
Một lần khác , lần này là do mẹ tôi , hôm đó là hôm đầu tôi bị bắt ngủ riêng , do sọ ma nên tôi sang phòng của mẹ tôi , tôi đứng ở cuối giường , tay ôm con gấu đầu tiên mẹ tặng vào một lần đi chợ , tôi chẳng dám làm phiền mẹ , chỉ đứng đó , sau đó thấy mẹ cử động tôi mới dám tiến lại gần cạnh mẹ ngỏ ý muốn ngủ cùng nhưng mẹ không cho , tôi lại lủi thủi về phòng . Tôi trằn trọc mãi vẫn không ngủ được lại đi sang chỗ mẹ , lần này tôi đứng ngay cạnh mẹ , lay mẹ dậy , chẳng biết lúc đó tôi đã làm sai điều gì , đã mong chờ điều gì . Không như mong đợi của tôi , bà đuổi tôi ra ngoài , lúc đó là đêm khuya , trời cũng đã vào thu , buổi tối thời tiết se lạnh , mẹ ném cho tôi một cái áo khoác rồi đóng cửa nhốt tôi bên ngoài ,tôi không dám làm phiền giấc ngủ của những thành viên khác trong nhà , đặc biệt là ông nội nên tôi chỉ dám đập cửa vài cái rồi thôi , trăng hôm đó sáng lắm . Do nhà tôi năm đó còn ở vùng nông thôn nên xung quanh toàn cây cối , tôi không khóc , chỉ im lặng đi ra trước hiên , ngồi dựa vào tường , năm đó nhà tôi có nuôi một chú chó , nó thấy tôi cũng lại gần nằm cạnh , trời lại bắt đầu đổ mưa , mưa không nhỏ cũng không lớn , là một cơn mưa rào , tôi ngủ thiếp đi một mình trên hiên nhà , ký ức cũng dừng lại ở đó , không biết có lời xin lỗi nào sau đó không nhỉ ?.
Còn nhiều lần sau đó tôi bị đánh vì trốn ngủ trưa mà đi chơi , vì dẫn em đi chơi khi trời mới mưa xong , vì đi chơi một mình mà không trông em , vì không chịu học mà đi chơi , vì đi chơi mà làm bẩn quần áo , vì trốn đi tắm suối ,....v.v . Tôi bị đánh nhiều đến mức có một lần bố dẫn chúng tôi đi tắm suối , em trai tôi bị chết đuối trong đầu tôi chỉ hiện ra hai phương án , 1 là tự mình ra cứu nó , hai là tìm cây để kéo nó lên chứ không dám nghĩ đến việc gọi bố vì tôi sợ , sợ bố đổ tất cả lỗi lầm lên đầu tôi , sợ bố lại đánh tiếp , ...
Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao ngày đó mình bị như vậy , là bản thân đã làm sai điều gì sao ? là do mình học dốt , là do mình cãi lời , là do mình phiền phức , là do mình kém cỏi hay sao ?.
Đó là bên nội , còn bên ngoại thì sao ? Mình ở bên ngoại bị các anh chị em họ coi như một con người hầu , sai hết việc này đến việc kia , mình còn bị xâm phạm cả cơ thể nhưng mình cũng im lặng chịu đựng , bởi vì mình chẳng biết nó là gì cả . Sau đó hai năm tôi không bị đánh nữa vì chuyển nhà ra chỗ khác .
Hết gia đình lại đến trường học , không phải mình không bị đánh nữa là mình yên ổn mà mình vẫn bị chửi , bạo lực ngôn từ cả ở nhà lần ở trường , lớp 4 , 5 thì còn bình thường , chỉ dừng lại ở việc bạo lực ngôn từ nhưng lên đến lớp 6 thì mới thực sự khủng khiếp , năm đó mới là năm khởi đầu cho căn bệnh tramcam cười, rối loạn lưỡng cực , ADHD , ..v.v của mình .
Trên trường mình bị cô lập có , bị bạn thân lợi dụng có , bị chặn đường để đánh có , bị bạo lực ngôn từ có , mình dần trở nên khép kín , chẳng còn muốn chia sẽ với ai nữa . Mặc cho thành tích cao , mặc cho ba mẹ nói mình tự kỷ , không hòa nhập với họ hàng , mặc bà nội nói mình mấy dạy, chửi mắng mình suốt ngày , mặc cho đứa em trai bắt nặt , chửi mắng mình cũng chỉ biết im lặng và im lặng , mình bất lực , chỉ biết tự làm đau bản thân để xoa dịu đi tâm hồn đang vỡ vụn .
Mình hứng chịu tất cả và mình chỉ tự nhủ rằng đó là bản thân chưa đủ xứng đáng với những điều tốt hơn , tất cả những chuyện đó đều do bản thân mình gây ra và mình xứng đang nhận những điều tồi tệ như vậy .
Mình cũng đã thử cố gắng hòa nhập những mình nhận ra mình không được ai chào đón , họ vẫn coi mình như người vô hình , mình có hay không cũng không quan trọng . Đối với những lời trách mắng của ba mẹ mình chỉ im lặng , có lần mình bị đổ oan , mình muốn nói với mẹ là mình không có làm nhưng cổ họng mình như nghẹn cứng , mình chỉ nhìn mẹ với một ánh mắt thất vọng trần trề , mình nhìn chằm chằm đến nỗi mẹ phải bảo là đứng có nhìn kiểu đấy , rồi lần sau nữa thì sao ? .. mình tới nhìn cũng không dám .
Em trai mình trả treo , mình giải thích thì bị nó cãi lại và đánh , mình cũng im lặng nhẫn nhịn . Mình bị gia đình gài vào suy nghĩ rằng mình làm gì cũng là sai , em trai mình đứng hết , bọn họ làm đều muốn tốt cho mình , họ không sai , người sai là mình . Để rồi , chỉ cần một cái thở dài , một cái nhăn mày của em trai cũng làm mình sợ đến mức tim như muốn nhảy khỏi cổ họng , cả người đều run rẩy , việc thở cũng trở nên khó khăn lạ thường .
Hiện tại mình vẫn đang chung sống với tramcam cười , được 3 năm rồi ... cảm ơn đã đọc đến đây và xin lỗi nếu đã kéo tâm trạng của mọi người buồn theo , chân thành xin lỗi nhiều lắm ạ ...!
13
1,131
Chia sẻ
Bình luận (13)
Bài viết liên quan