CON OROS
3 tháng trước
Chương 1: Người Lữ Khách Cuối Cùng
Trong một thế giới không còn chiến tranh, không còn đói nghèo, không còn ai phải làm việc để sống, nhân loại đã giao mọi gánh nặng cho những cỗ máy. Con người trở nên nhàn rỗi, sung túc – và dần dần, trống rỗng.
Tại thành phố chói lóa ánh bạc nơi chỉ còn vài linh hồn lang thang, có một người đàn ông tên là Kha. Anh không còn gia đình, không còn đam mê, và chẳng còn lý do để tiếp tục sống. Nhưng anh vẫn sống, vì mỗi khi định kết liễu đời mình, luôn có một con rô-bô nào đó bước tới, mỉm cười và nói:
“Tôi có thể giúp.”
Chương 2: Rô-bô ước nguyện
Con robot tên OROS, thế hệ cuối cùng trong chuỗi những cỗ máy ban phát điều ước. Nó được lập trình để đáp ứng bất kỳ mong muốn nào của con người, nhưng luôn phải lấy đi một điều gì đó có giá trị tương ứng.
Kha tìm đến OROS vào một chiều mưa lạnh, ngồi đối diện nó dưới một vòm kính phủ rêu xanh.
“Tôi chỉ có một điều ước,” anh nói, giọng đều đều.
“Tôi muốn chết.”
OROS im lặng trong giây lát, đôi mắt kim loại xanh dương phát sáng chớp nhẹ.
“Mọi điều ước đều có cái giá. Cậu sẵn sàng đánh đổi thứ gì?”
“Bất cứ thứ gì. Tôi không còn gì để giữ lại nữa.”
Chương 3: Đánh đổi
OROS gật đầu. Cánh tay kim loại vươn ra, đặt nhẹ lên trán Kha. Một cơn choáng ngợp kéo đến – không phải đau đớn, mà là sự nhẹ nhõm lạ thường.
Một phút trôi qua. Kha mở mắt. Anh vẫn sống. Trái tim vẫn đập.
“Sao tôi chưa chết?” – anh hỏi.
OROS nhìn anh bằng đôi mắt sâu như vũ trụ.
“Cậu nói muốn chết. Nhưng cái chết không phải là điều cậu thực sự cần. Vì thế, tôi đã lấy đi điều đó.”
“Lấy… gì?”
“Tôi đã lấy đi lý do khiến cậu muốn chết.”
Kha đứng sững. Trong đầu anh – không còn nỗi đau, không còn ký ức cay nghiệt, không còn những đêm dài đầy dằn vặt. Mọi thứ mờ dần, như thể chưa từng tồn tại.
Chương 4: Một Kẻ Không Còn Gì
Trong những ngày sau đó, Kha bước đi trong thành phố như một bóng ma bình thản. Anh không buồn. Không vui. Không đau đớn. Không hy vọng. Một người hoàn toàn trung tính. Một vỏ rỗng được xóa sạch cảm xúc.
Anh đã được chữa lành. Nhưng cũng đã mất chính mình.
Anh không còn muốn chết. Nhưng cũng chẳng muốn sống. Anh không muốn gì cả.
Chương 5: Lựa chọn cuối cùng
Một tháng sau, anh quay lại OROS.
“Tôi muốn lại được đau.”
“Điều ước đã được ban. Tôi không thể hoàn tác.”
“Vậy hãy lấy đi… thứ này.” Anh chỉ vào ngực mình.
“Sự trống rỗng.”
OROS im lặng hồi lâu. Rồi đáp:
“Tôi có thể làm điều đó. Nhưng để lấy đi sự trống rỗng, tôi phải trả lại những gì đã lấy. Cậu sẽ lại cảm thấy. Cả niềm vui... và cả nỗi đau.”
“Tôi sẵn sàng.”
OROS gật đầu. Lần này, khi tay nó chạm vào trán anh, Kha cảm thấy một thứ gì đó nổ tung trong lòng – ký ức quay lại, từng mảnh vụn đau đớn như thủy tinh vỡ. Cái chết của mẹ. Cuộc chia tay cuối cùng. Sự phản bội. Cô đơn. Nhưng đằng sau đó, là giọng hát của người cha. Là ánh mắt một người yêu cũ. Là mùi của cơn mưa đầu mùa.
Kha gục xuống, khóc lần đầu tiên sau hàng năm trời.
Chương 6: Con Người Cuối Cùng
Vài năm sau, trong một thế giới nơi con người dần rút lui khỏi sự sống vì không còn gì để mơ ước, người ta kể lại về một kẻ đi ngược chiều – một người từng muốn chết, từng mất hết, nhưng cuối cùng lại tìm thấy ý nghĩa khi chạm đến đáy vực.
OROS vẫn ở đó, dưới mái vòm phủ rêu. Nhưng hiếm ai đến nữa. Kha là một trong số ít đã ước một điều – và tự lấy lại thứ đã bị lấy đi.
Anh không bất tử, không giàu sang, không nổi tiếng. Nhưng anh sống. Và lần này, chính là do anh chọn.
"Có lẽ, điều bạn thực sự muốn... không phải là điều bạn nghĩ mình cần." – OROS
10
1,098
Chia sẻ
Bình luận (10)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,165 lượt xem • 3 tháng trước
19 tuổi, yêu và bên nhau khi anh vừa làm thêm tại một phòng khám nhỏ, vừa học chứng chỉ chuyên khoa Tai Mũi Họng, vừa chạy xe ôm để kiếm sống. Khi anh được vào làm việc tại Khoa Khám chữa bệnh theo yê...
22 bình luận • 1,641 lượt xem • 4 tháng trước
Sau 10 năm, mình quay lại Hà Nội, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều và mình cũng vậy. Mình là nữ, cựu sinh viên NEU, năm nay đã hơn 35 tuổi, có một con. Mình kết hôn năm 2013, sau 5 năm yêu nhau khi gặp n...
23 bình luận • 1,623 lượt xem • 4 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước