MẮT TRÁI CỦA QUỶ
3 tháng trước
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?"
MẮT TRÁI CỦA QUỶ
Tôi là một đứa con gái mồ côi.
Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói:
“Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.”
Tôi chưa từng nhìn thấy mẹ bằng da thịt. Chỉ có tấm ảnh cũ bạc màu mà bà nội vẫn giấu trong ngăn áo.
Còn cha thì chưa từng tồn tại trong bất kỳ câu chuyện nào. Người ta bảo ông mất sớm. Mất khi tôi còn trong bụng mẹ.
Năm 18 tuổi, tôi học như điên để giành học bổng thoát khỏi cái làng mục nát này.
Nhưng trong lần kiểm tra thể lực sơ loại, tôi đổ gục.
Bác sĩ kết luận: hư một quả thận. Suy thận cấp. Nếu không ghép kịp, tôi sẽ không qua khỏi tuổi 18.
Cô Thu — giáo viên dạy văn của tôi, người duy nhất thật lòng quan tâm — đã bỏ ra 10 tỷ đồng để lo ca ghép.
Tôi khóc cạn nước mắt.
“Sau này em sẽ trả lại cho cô. Bằng mọi giá.”
Cô chỉ cười và xoa đầu tôi, dịu dàng như thể tôi là con ruột.
Sau ca ghép, cơ thể tôi phục hồi dần. Nhưng… giấc ngủ thì không.
Tôi liên tục mơ. Một giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong đó, một người phụ nữ bị trói chặt vào ghế gỗ. Miệng bị nhét giẻ, mắt mở trừng trừng trong tuyệt vọng. Rồi một bóng đen xuất hiện. Hắn trùm kín mặt. Hắn cầm dao.
Tôi không thấy cảnh máu.
Chỉ thấy ánh mắt người phụ nữ ấy.
Nó ám tôi đến tận khi tỉnh dậy. Mỗi đêm.
Một ngày, tôi về quê thăm bà nội. Khi lật tìm mấy tấm ảnh cũ, tôi thấy gương mặt mẹ mình.
Tôi chết lặng.
Chính là người phụ nữ trong mơ.
Vài hôm sau, tôi tình cờ đọc một bài báo y khoa:
“Một số bệnh nhân sau khi ghép tạng mô tả việc xuất hiện ký ức, cảm xúc hoặc thậm chí giấc mơ liên quan đến người hiến tạng. Giả thiết ‘ký ức tế bào’ đang được nghiên cứu nhưng chưa thể bác bỏ hoàn toàn.”
Tim tôi thắt lại.
Tôi tìm thông tin người hiến thận. Hệ thống hiển thị:
Nguyễn Văn Hưng, 48 tuổi. Bán thận để lấy tiền lo cho con gái vào đại học.
Có gì đó không đúng. Tôi đến công an. Kể tất cả.
Vài ngày sau, họ xác nhận:
Tên mẹ tôi có trong danh sách người mất tích suốt 16 năm. Hồ sơ chưa từng được phá giải.
Tôi cho họ xem ảnh. Giao nộp mọi thông tin tôi thu thập.
Công an lần ra Hưng. Triệu tập anh ta.
Lúc gặp, Hưng gầy sọp. Khuôn mặt thất thần. Anh ta không khai gì ngoài một câu:
“Tôi bán thận để lo cho con gái. Tôi không giết ai.”
Cảnh sát thôi miên. Trong trạng thái vô thức, anh ta gào lên:
“Tôi bị trói… tôi thấy người phụ nữ… cô ấy bị đánh… có máu… có một tên mặt bịt kín… nó bắt tôi ký giấy… nói là để con gái tôi đi học… nhưng rồi nó lấy hết tiền… mười tỷ…”
Một sĩ quan hỏi:
“Anh nhớ kẻ đã ép anh không?”
Hưng mở mắt. Nhìn tôi trân trối.
“Là cô. Tôi nhớ rõ. Cô chính là người đã khiến tôi phải làm vậy.”
Tôi chết sững. Lồng ngực không còn không khí.
Tôi không bị bắt ngay. Nhưng bị theo dõi.
Rồi một đêm, khi đang ngủ trong bệnh viện tâm thần (nơi tôi đến kiểm tra theo lệnh), bác sĩ cố ý thôi miên tôi… trong trạng thái mộng du.
Băng ghi hình lại toàn bộ.
Tôi nói. Không biết mình đang nói.
“Mẹ là thứ dơ bẩn. Cặp kè, ăn chơi, bỏ con… để rồi về đây làm gì. Về làm gì!”
Tôi — trong giấc ngủ — đứng dậy, cười.
“Bà đã chết. Chính tôi giết bà. Tôi cũng khiến thằng ngu kia đưa tiền về cho ‘tôi’ khác. Đáng đời.”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và bị đọc lệnh tạm giam.
Bà nội đến thăm tôi trong trại.
Tôi khóc. Tôi không biết phải tin gì nữa. Tôi gào lên:
“Bà không hề có mặt lúc đó… sao bà lại biết tất cả?!”
Bà không nói.
Chỉ nhìn tôi. Lâu thật lâu.
Rồi bà đưa tôi một mảnh giấy cũ. Trên đó là giấy khám bệnh.
Ung thư thận giai đoạn cuối.
Tôi bàng hoàng. Bà đã gục xuống mãi mãi, để lại tôi vô vàn đau đớn, ngơ ngác, bàng hoàng, sửng sốt...
Tôi không biết phải gọi chuỗi sự kiện ấy là gì – một lời nguyền, một định mệnh, hay là cái giá cho sự thật mà tôi chưa từng sẵn sàng đón nhận.
Tôi chỉ biết... hôm ấy, tôi lật mặt sau tờ giấy khám bệnh cũ của bà nội – thứ tôi vô tình cầm lên khi đang sắp xếp lại ngăn kéo tủ đầu giường. Tôi không mong chờ gì ngoài một vài dòng chỉ định thuốc. Nhưng nét chữ nghiêng nghiêng, vụng về ở mặt sau khiến tim tôi ngừng lại vài nhịp:
"Nếu con đọc được những dòng này, có lẽ bà không còn bên con nữa. Nhưng sự thật thì vẫn còn đó…"
Tôi đọc tiếp. Và từng chữ như rút ruột tôi ra:
________________________________________
Hóa ra… tên Hưng kia – người đàn ông tôi từng cho là kẻ bán thận – lại chính là bố tôi. Là con trai ruột của bà nội, người mà bà đã âm thầm tìm kiếm suốt tám năm ròng rã.
Bà từng kể có một người con thất lạc, nhưng chưa bao giờ nhắc đến tên hay quá khứ của người đó. Tôi tưởng đó chỉ là vết thương cũ mà bà không muốn đào lại.
Nhưng bà đã biết từ lâu. Trong một lần tình cờ lướt Facebook, bà thấy thông tin cá nhân và hình ảnh một người đàn ông – mọi thứ trùng khớp. Từ vết sẹo trên cổ, dáng đứng đến ánh mắt hằn học đó. Không thể sai được. Nhưng khi bà nhắn tin, hắn đã chặn. Hắn không xem bà là mẹ nữa.
Thế rồi… trớ trêu thay… căn phòng nơi tôi giết mẹ – trong cơn mộng du – lại chính là căn phòng nằm trên mảnh đất mà bà đang cho thuê. Một căn nhà cấp 4 cũ kỹ ở rìa huyện, tưởng như bị bỏ hoang. Tôi từng vô tình chọn nơi đó để tĩnh tâm học ôn thi. Nhưng bà – với tư cách là chủ đất – đã lặng lẽ theo dõi căn nhà qua camera bà lắp từ lâu.
Bà xem lại toàn bộ đoạn ghi hình. Và bà thấy tôi. Nhưng không phải "tôi" – mà là một "tôi khác": lặng lẽ, lạnh lùng, tàn nhẫn. Ánh mắt ấy... chưa từng xuất hiện trong bất cứ đứa trẻ nào bà từng biết. Từ lúc đó… bà đã biết hết. Cả chuyện tôi mộng du. Những đêm tôi ở quê ngủ cùng bà, chính bà đã theo dõi. Bà không ngủ. Bà lặng lẽ nhìn từng bước chân tôi đi, từng câu tôi thì thầm với bóng đêm.
Và rồi, một cú sốc nữa – thứ khiến máu tôi như ngừng chảy khi đọc đến:
Hưng… là bố tôi.
Tôi chết lặng.
Tôi… đã hại bố mình? Làm tổn thương người cha mà tôi không hề biết mặt? Mà tôi từng khinh bỉ? Từng ghét cay ghét đắng? Là thật sao?
Cảnh sát khi xem mảnh giấy nhỏ bà nội kể lại, đã yêu cầu thôi miên tôi lần nữa. Lần này, tôi chìm sâu vào bóng tối – và trong giấc thôi miên ấy, mọi mảnh ghép vụn vỡ đều hiện lên rõ ràng.
Bố tôi – từng bị lừa bán sang Campuchia làm nô lệ. Suốt những năm tháng đó, không ai nghe được tin tức gì từ ông. Mẹ tôi tưởng ông đã chết, gia đình tôi cũng vậy. Nhưng ông không chết. Ông trốn thoát, trở về, và… lặng lẽ dấn thân vào cờ bạc, nghiện ngập. Ông không trở lại với mẹ tôi. Ông sống một đời khác. Và tôi – trong cơn mộng du, bằng cách nào đó – biết hết. Từng chi tiết.
Tôi oán hận. Oán cả mẹ, cả bố. Nhưng thay vì giết, tôi chọn cách khác… kinh tởm hơn: lợi dụng.
Tôi – trong bóng tối – đã đe doạ, ép ông ta nói dối về chuyện bán thận, để tạo lòng tin. Và khi hắn sợ hãi, khi hắn cầu xin tôi tha mạng, tôi buông tha – nhưng không phải vì thương hại. Mà vì... tôi muốn lợi dụng. Tôi khiến ông chuyển 10 tỷ đồng sau khi hiến 1 quả thận của mình – nói là "đóng học phí cho con gái" – nhưng thực chất, tôi – cái tôi trong bóng tối ấy – đã giấu toàn bộ số tiền đó trong ký túc xá nơi tôi đang ở.
Sau cuộc điều tra mở rộng, cảnh sát tìm thấy trọn vẹn 10 tỷ trong một ngăn tủ sắt bí mật. Không ai tin vào mắt mình.
Cô giáo Thu – người từng hy sinh cả gia sản để tôi được sống – bật khóc khi ký vào bản khai. Mọi người bạn của tôi… quay lưng. Không một lời hỏi han. Chỉ có ánh mắt thất vọng, ghê sợ. Tin tức tràn ngập mạng xã hội:
"Nữ sinh lừa cha ruột, giết mẹ – sống hai mặt suốt nhiều năm."
Tôi không thể phản bác. Vì tôi cũng không còn chắc bản thân là ai.
Tôi – trong cơn mộng du – đã sống một cuộc đời khác. Một tôi đầy toan tính, lạnh lùng, sắc bén và độc ác.
Bây giờ, tôi ở đây. Trong phòng giam. Nhìn từng vệt nắng xiên qua song sắt. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy trong hoang mang. Tôi là ai? Là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi? Là kẻ giết người? Hay chỉ là một con rối bị tâm trí mình điều khiển?
Tôi sợ đêm. Vì đêm… tôi lại sống thật.
Tôi sợ sáng. Vì sáng… tôi lại thấy tội lỗi.
Tôi ngồi lặng trong buồng giam. Bên cạnh tôi tinh ý thấy 1 mảnh giấy nhỏ cuối cùng của bà nội. Một mảnh giấy nhỏ, cũ kỹ, chữ viết đã nhòe đi vì nước mắt.
Trong đó, ngoài những dòng tiết lộ danh tính thật của bố, bà còn viết thêm một điều:
“Cuộc hôn nhân của bố mẹ con chưa từng hạnh phúc. Nó chỉ là một cuộc sắp đặt.”
Tôi khựng lại.
Bà kể rằng mẹ tôi – một cô gái thành phố, năng động, thích tự do – bị gia đình ép gả về quê cho bố tôi, người trầm tính, ít nói và sống nội tâm đến mức u uất. Không tình yêu. Không cảm xúc. Chỉ có nghĩa vụ.
Sau khi cưới, mẹ tôi luôn than phiền. Về chồng mình, về cuộc sống làng quê tù túng, về sự cam chịu của người đàn ông không biết yêu. Mẹ muốn ly hôn, nhưng vì đang mang thai tôi, gia đình giữ mẹ lại.
Và rồi, khi bố tôi mất tích – bị bán ra nước ngoài làm lao động trái phép – mẹ không đau khổ. Trái lại, bà dường như... hài lòng. Một cách khó hiểu.
Bà nội viết:
“Mẹ con không xấu. Chỉ là bà ấy chọn sống cho mình, trong khi bố con... chọn sống vì người khác. Và định mệnh trớ trêu đưa cả hai tới cùng một kết cục — bị chính đứa con mình giết mà không hề nhận ra nhau.”
Tôi chết lặng.
Bố tôi – người từng là nạn nhân của một vụ buôn người, sống mười mấy năm trong địa ngục ở đất khách, trở về với một thân xác rách nát và một tâm hồn câm lặng – cuối cùng, lại bị hại dưới tay con gái ruột mình.
Một đứa con mà ông không hề nhận ra.
Còn mẹ tôi – người phụ nữ từng rũ bỏ tất cả, rũ bỏ cả tôi – cũng chết trong câm lặng, không nhận ra đứa trẻ từng gọi mình là mẹ… giờ đã thành kẻ giết người trong giấc mộng.
Họ — hai con người từng là vợ chồng — lại chết dưới cùng một tay, cùng một lỗi, cùng một kết cục…
Mà không một lần nhận ra nhau.
Tôi không biết cảm giác này gọi là gì. Đau đớn? Ghê tởm? Kinh hoàng?
Hay chỉ đơn giản là: hết.
Cảnh sát sau đó xác nhận: bố tôi đã tự sát bằng cách nhảy từ tầng 28 ở chung cư nơi ông đang sống một mình, sau khi nghe chính lời khai của tôi – trong đoạn thôi miên – gọi ông là “một con rối ngu xuẩn.”
Có lẽ, lúc ấy... ông đã biết. Đã nhớ ra tất cả. Đã hiểu ra... mình là ai. Tôi là ai.
Và ông chọn cách kết thúc mọi thứ – như một cách chuộc tội muộn màng, hoặc như một sự giải thoát cuối cùng.
Một gia đình. Ba con người. Ba định mệnh rách nát. Không ai biết yêu, cũng không ai biết tha thứ.
Chỉ biết tồn tại... cho đến khi tự hủy hoại lẫn nhau.
Tôi viết những dòng này không phải để xin tha thứ. Mà để lại chứng cứ cuối cùng. Của một gia đình tan vỡ. Của một đứa trẻ không được dạy cách sống, cách yêu, hay cách làm người.
Tôi đã lên kế hoạch. Khi mặt trời lặn ngày thứ bảy, tôi sẽ kết thúc nó.
Không bằng thuốc. Không bằng dây thừng.
Mà bằng chính cái thận đang đập trong người tôi.
Tôi sẽ ngừng dùng thuốc chống đào thải. Cơ thể tôi sẽ phản ứng. Từ chối. Suy thận cấp.
Một cái chết không đau. Không ai hay. Không cần ai biết. Bởi lẽ, không ai dám khẳng định tôi như thế nào, không dám đặt niềm tin tuyệt đối nào vào tôi, họ vừa thương tôi, nhưng không một ai có thể dung thứ cho những tội lỗi tôi đã gây ra, bởi chính tôi cũng thế.
Có thể khi ấy, tôi sẽ lại mơ.
Có thể khi ấy, tôi sẽ lại mơ.
Mơ về một thế giới mà tôi được sinh ra trong yêu thương.
Được bố ôm. Mẹ hôn. Và bà nội không cần viết những dòng tuyệt vọng trên mảnh giấy nhỏ.
Cô giáo Thu — người từng dốc hết gia sản để cứu sống Hà, cô học trò nhỏ bé mà cô hết mực thương yêu — khi biết toàn bộ sự thật, đã suy sụp. Cô từng trách Hà. Trách vì tội lỗi quá lớn, không gì có thể tha thứ. Nhưng cô cũng từng thương. Thương một tâm hồn bé bỏng bị bỏ rơi từ trong bụng mẹ. Một đứa trẻ không được lựa chọn cách mình sinh ra.
Thế nhưng, có một người bạn thân của cô Thu — một nữ diễn viên nổi tiếng, từng đoạt nhiều giải thưởng lớn về diễn xuất — lại không hoàn toàn tin vào bề ngoài của sự việc. Cô ấy từng ngồi xem lại đoạn thôi miên, nghe lại những lời sám hối, chứng kiến ánh mắt rưng rưng của Hà trong phòng giam, và một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong cô. Một cảm giác… không đúng.
Là một diễn viên giỏi, cô quen với những biểu cảm, những khoảng ngắt hơi mang tính toán, từng nhịp mắt rưng rưng gượng gạo. Và bằng trực giác của mình, cô thầm nghĩ: Cô bé ấy đang diễn.
Phải, một màn trình diễn xuất sắc. Để khiến người đời thương xót. Để sự phẫn nộ bị lấn át bởi lòng cảm thông. Để che giấu đi tội ác không thể tha thứ kia.
Nhưng cô không có bằng chứng. Không ai tin cô. Cho đến năm 2056, khi công nghệ đọc hoạt động não bộ ở các chiều suy nghĩ khác — do chính cô diễn viên ấy kiến nghị phát triển — được ra đời.
Cô bé Hà, lúc này đang lãnh án tù chung thân, được đưa vào thử nghiệm — là trường hợp đầu tiên từng bị thôi miên mà nghi ngờ có khả năng che giấu ý thức thứ hai.
Kết quả khiến mọi người chết lặng.
Cô bé ấy chưa từng hối hận.
Tất cả những giấc mơ. Những lời sám hối. Những dòng nhật ký viết trong nước mắt. Tất cả chỉ là dối trá, chỉ để thao túng.
Một màn diễn. Hoàn hảo.
Cô bé đó – là một diễn viên quỷ quyệt. Đủ tinh vi để qua mặt máy phát hiện nói dối. Đủ thông minh để điều hướng bản thân qua thuật thôi miên. Và trên hết – đủ tàn nhẫn để giết mẹ, lừa bố, và đánh lừa cả người bà duy nhất từng yêu thương mình bằng cả mạng sống.
Nhưng điều trớ trêu là: chưa ai từng biết sự thật này. Bởi công nghệ kiểm tra ký ức ấy vẫn chưa được cộng đồng khoa học công nhận thời điểm đó. Mọi hồ sơ đều được bảo mật tuyệt đối.
Cô diễn viên kia – người đầu tiên nhận ra điều bất thường – đã im lặng suốt nhiều thập kỷ. Cho đến năm 2089, khi công nghệ kiểm tra này chính thức được giới khoa học công nhận, và toàn bộ dữ liệu cũ được giải mật, sự thật mới vỡ òa.
Cộng đồng bàng hoàng. Nhưng cũng quá muộn. Tất cả những người từng chứng kiến câu chuyện, từng thương cô bé, từng lên án hay từng im lặng… đều đã không còn.
Cô bé năm xưa — người từng viết rằng sẽ để thận tự đào thải, sẽ chết trong im lặng — vẫn còn sống. Pháp luật đã xét xử lại vụ án dựa trên bằng chứng não bộ mới. Tử hình.
Nhưng đến năm 2095, đúng 1 giờ trước khi thi hành án, cô bé – giờ đã là một bà lão – lên cơn đau tim và chết tại phòng biệt giam.
Không một ai khóc thương.
Không có gia đình đến nhận xác.
Chấm dứt một cuộc đời… đầy dối trá và máu.
Người ta vẫn còn thắc mắc: Liệu cô bé ấy – trong suốt hành trình dài sống như một con người – có bao giờ thật sự cảm thấy mình sai? Có bao giờ – dù chỉ một lần – tự hỏi: “Tôi đã đánh mất chính mình từ khi nào?”
Không ai biết.
Và có lẽ, cô ta cũng không cần biết.
Bởi vì có những người – sinh ra không phải để yêu, mà để diễn.
Nhưng điều bất ngờ hơn, là sự thật cuối cùng được hé lộ — không phải từ một phiên tòa, không phải từ chiếc máy đọc ký ức, mà từ… một cuốn nhật ký cũ, được tìm thấy trong tầng hầm nhà cô giáo Thu, khi chồng bà quyết định dọn dẹp sau khi bà qua đời.
Cuốn nhật ký ấy… là bản thảo của một tội ác.
Hoá ra, người mà tất cả vẫn nghĩ là nạn nhân của sự lừa dối — người đã từng nuôi nấng, dạy dỗ, và thậm chí hi sinh cả danh tiếng, tài sản để cứu cô bé Hà — chính là người viết nên vở bi kịch từ đầu.
Cô Thu, ngày xưa, từng là mối tình đầu của bố Hà. Nhưng ông đã phản bội cô, quay lưng cưới mẹ của Hà — một người phụ nữ giàu có hơn, quyền lực hơn, và luôn coi thường cô Thu.
Nỗi đau ấy, cô giấu kín.
Nhưng nó không biến mất.
Và khi Hà xuất hiện — một đứa bé có cùng dòng máu với người đã phản bội cô, lại bị chính bố mẹ ruột chối bỏ — cô Thu nhận ra cơ hội trả thù.
Trong mắt mọi người, cô là một người giáo viên tận tụy, một người mẹ thứ hai. Nhưng trong những trang nhật ký, cô lên kế hoạch điều khiển tâm lý Hà từng bước một. Cô gợi mở những nỗi đau, nuôi dưỡng sự thù hận, bôi nhọ hình ảnh của bố mẹ cô bé, và đánh thức quỷ dữ trong tâm hồn yếu ớt đó.
Cô không ra tay giết ai.
Cô chỉ nắn chỉnh một tâm hồn. Dạy nó cách diễn. Cách khóc. Cách viết những dòng nhật ký gây xúc động. Cách nói trước máy phát hiện nói dối.
Cô là đạo diễn. Cô bé Hà – chỉ là một diễn viên nhỏ, trong một kịch bản lớn hơn.
Sau này, khi mọi chuyện vỡ lở, khi người ta tưởng rằng Hà là "ác quỷ đội lốt thiên thần" – thì sự thật kinh hoàng hơn: chính cô Thu mới là kẻ điều khiển con quỷ ấy từ trong bóng tối.
Nhưng cô Thu không bao giờ bị pháp luật trừng trị.
Vì khi sự thật bị chồng bà phát hiện và chuẩn bị công bố, thì bà đã qua đời – lặng lẽ, danh chính ngôn thuận, trong tiếng khen ngợi của cả ngành giáo dục, và trong nước mắt tiếc thương của biết bao thế hệ học trò.
Không ai biết. Không ai còn sống để biết.
Và như một lời nhắn cuối cuốn nhật ký bà từng viết:
"Người ta chỉ nhớ đến nỗi đau của kẻ bị lừa dối, chứ không ai hỏi vì sao kẻ lừa dối lại bắt đầu."
Khi mọi lớp mặt nạ rơi xuống, người ta mới cay đắng nhận ra: ở đời, bất kỳ ai cũng có thể là một diễn viên xuất sắc, chỉ cần họ đủ khéo léo để che đậy tội ác bằng sự thương hại, và đủ nhẫn tâm để diễn đến phút cuối cùng mà không rơi một giọt nước mắt thật sự nào.
Khi viên cảnh sát ấy choàng tỉnh, trái tim anh đập thình thịch như vừa thoát khỏi một nơi sâu thẳm, lạnh lẽo và đáng sợ. Mồ hôi ướt đẫm sau gáy, bàn tay anh run lên khi với lấy hồ sơ còn bỏ ngỏ trên bàn. Trong cơn mộng, anh đã sống cả một đời – một cuộc đời u ám, đầy ẩn ức, nơi sự thật bị vùi sâu dưới những lớp mặt nạ mỏng manh đến mức không ai ngờ. Và rồi, cái tên trong hồ sơ ấy hiện ra rõ ràng: Hà. Là cô. Là người con gái trong giấc mơ kia – người vừa ngây thơ vô tội, vừa thâm độc đến rợn người. Nhưng giờ là năm 2031. Hà đang ở trong tù.
Vấn đề là… người ta vẫn thương cảm cho cô ta. Dư luận gọi cô là “nạn nhân của hoàn cảnh”, là “thiếu nữ bất hạnh bị đẩy vào bóng tối”. Trên truyền thông, cô vẫn là hình ảnh của một kẻ lầm đường đáng được tha thứ. Không ai, tuyệt đối không ai – kể cả những người trực tiếp xét xử – từng thấy được cái lớp mặt nạ đó chỉ là một trò diễn. Ngoại trừ anh.
Giấc mơ kia không phải hư cấu. Anh chắc chắn. Nó giống một thứ tiên tri, một hiện tượng déjà vu mà khoa học chưa thể lý giải. Anh cảm thấy như mình đã sống qua tương lai đó rồi – nơi tất cả những gì Hà gây ra cuối cùng sẽ dẫn đến thảm họa-được khơi mào bởi cô giáo Thu tưởng như là một nhà giáo đáng kính, hết mực trên con đường truyền kiến thức, và sự thật chỉ được phơi bày vào tận năm 2089. Nhưng anh là ai? Chỉ là một cảnh sát – không phải nhà khoa học, càng không phải nhà tiên tri. Anh bắt đầu tìm cách cảnh báo, viết báo cáo, thu thập chứng cứ. Nhưng không ai tin. Họ cười. Họ nói anh bị hoang tưởng, rối loạn tâm lý sau nhiều năm phá án. Họ bảo anh đừng mê tín.
Bản thân anh cũng từng nghi ngờ mình. Nhưng linh cảm vẫn còn đó, không phai. Anh nhìn vào mắt Hà khi đến thăm trại giam — và thấy ánh nhìn y hệt như trong giấc mơ. Lạnh. Rỗng. Tỉnh táo một cách đáng sợ. Như thể cô biết rằng anh biết. Nhưng chẳng ai có thể làm gì. Mọi thứ đã diễn ra – và sẽ tiếp tục diễn ra đúng như vậy. Mỗi lần anh cố chen vào dòng chảy định mệnh, nó lại cuốn anh ra bờ vực bất lực. Giống như một lời nguyền: chính vì anh biết trước tương lai, nên tương lai ấy không thể bị thay đổi.
Năm 2089, sự thật cuối cùng cũng lộ sáng. Tất cả đều như trong giấc mơ. Khi ấy, anh đã qua đời. Không một lời ghi nhận. Không một ai nhớ đến những nỗ lực ngày xưa anh từng cố hét lên trong vô vọng. Ngoại trừ một người: Vân — con gái của cô Thu, người phụ nữ đã từng liên quan đến vụ án ban đầu. Trong những dòng cuối cùng của cuốn tự truyện do Vân viết, cô kể về một người đàn ông từng tin vào điều không ai tin, từng đấu tranh cho một tương lai mà chính anh cũng biết rằng mình không thể thay đổi. Hoá ra, trong câu chuyện này, chỉ có bà nội cô bé là người trong sạch, yêu gia đình, nhân cách tốt nhưng trớ trêu thay, lại đáng thương nhất: mất con, cháu trở thành một tên tội phạm tinh vi mà ngay cả mình còn không nhận ra, chết đau đớn trong căn bệnh ung thư, chưa hề vì tiền, vì danh mà chà đạp, huỷ hoại lên cuộc đời người khác. Nhưng đó cũng là một tia sáng cho mỗi bi kịch: không phải ai cũng là người xấu, vẫn có những cá nhân vô cùng trong sạch, nhưng đáng thương thay, họ lại là nạn nhân của những kẻ tội đồ. Đừng bao giờ mất lòng tin vào tất cả, hoặc tin tưởng tất cả, bởi lẽ, không gì là tuyệt đối cả-1 phần rất hay trong thuyết bát quái.
Và cô để lại một câu hỏi, chậm rãi như vết mực thấm vào giấy trắng:
“Nếu số phận là một cuốn phim đã quay sẵn, thì liệu người xem có quyền bấm nút tua ngược? Hay tất cả những gì ta gọi là lựa chọn, chỉ là diễn biến được định sẵn… để rồi lặp lại?”
(Câu chuyện này là gì?
Là một bi kịch? Là một bài học? Là lời cảnh tỉnh về ranh giới giữa thiện và ác, giữa thương tổn và thao túng, giữa “tôi là ai” và “tôi muốn được thấy như ai”?
Hay chỉ là một tiếng thì thầm lạnh buốt của tâm hồn bị bóp méo bởi thiếu vắng tình thương, định kiến, và sự im lặng đồng lõa của người lớn?
________________________________________
Không ai sinh ra đã là quỷ.
Nhưng đôi khi, chính sự thờ ơ, sự áp đặt, và sự bỏ rơi…
Đã dạy một đứa trẻ cách diễn, cách sống sót, và cách giết người mà không hề chạm dao.
________________________________________
Và như thế, câu chuyện kết thúc.
Không phải bằng cái chết. Không phải bằng nước mắt.
Mà bằng một sự thật lạnh lẽo:
Đôi khi, điều đáng sợ nhất không phải là quái vật trong bóng đêm, mà là khi chính ta... nhìn vào gương, và không còn nhận ra bản thân.)
10
1,180
Chia sẻ
Bình luận (10)
Bài viết liên quan
Trong màn đêm tối tăm, một nữ bác sĩ tâm lý đang trên đường lái xe về vùng quê yêu dấu, nơi cô chôn rau cắt rốn, nơi cất giữ những kỉ niệm không tên. Hân vốn là một bác sĩ tâm lý có tiếng trong thành ...
1 bình luận • 153 lượt xem • 1 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,164 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Trong thế giới rộng lớn, nơi ánh đèn sân khấu thường chỉ soi chiếu lên những con người hoàn hảo, có một nhóm nhạc đặc biệt đã khiến cả xã hội phải lặng người vì câu chuyện của họ – "Vượt Qua Khiếm Khu...
12 bình luận • 1,115 lượt xem • 3 tháng trước
Không có ý spam nhưng tiểu thuyết mình cần được pr (mình không phải người vô duyên đâu mà mình muốn các bạn đánh giá văn chương của mình) Thời đại 1: Cộng hòa Nam Mỹ (Ngày 5 tháng 3 năm 10,000 TCN - 2...
17 bình luận • 1,127 lượt xem • 3 tháng trước