CHIẾC MÁY GHI ÂM CŨ
1 tháng trước
Trong màn đêm tối tăm, một nữ bác sĩ tâm lý đang trên đường lái xe về vùng quê yêu dấu, nơi cô chôn rau cắt rốn, nơi cất giữ những kỉ niệm không tên.
Hân vốn là một bác sĩ tâm lý có tiếng trong thành phố lớn. Vào một đêm mưa tầm tã, cô điên cuồng lái con xe vội về nhà, cơ thể cô ướt sũng, như vừa dầm mưa. Cô lao vào nhà. Đột nhiên, một thứ gì đó đánh mạnh vào đầu khiến cô ngất lịm.
Tỉnh lại sau cơn mê, bây giờ lại chỉ mới 5 giờ sáng, chiếc điện thoại cô reo chuông, là dòng tin nhắn của người anh trai đang thúc giục cô về quê, cô không nghĩ nhiều, lập tức soạn đồ đạc vào một chiếc va li lớn rồi lái xe về quê. Khi về đến nơi, anh trai cô đã đứng đợi trước cửa nhà, cô dì chú bác cũng tập trung đông đủ ở đây. Lúc này cô mới hỏi chuyện gì đã xảy ra, anh trai cô vội kéo cô đến nghĩa trang gần nhà. Đập vào mắt cô lúc này là hai cái hố đất bị đào sâu, ở phía dưới là hai chiếc quan tài đã bị bật nắp, nhưng bên trong lại chẳng có gì. Sau khi xác định hai chiếc quan tài đó là của ba mẹ mình, cô hoàn toàn gục ngã, cảnh tượng trước mắt khiến cô không còn muốn cử động. Anh trai và người họ hàng đến đỡ cô vào nhà nghỉ ngơi. Sau khi mọi người đi hết, chỉ còn lại hai anh em, anh trai cô liền kể lại mọi chuyện...
Anh trai của Hân là một cảnh sát được giao trọng trách điều tra vụ án này, một tuần trước ba mẹ đã gọi cho anh, họ lo lắng vì trong làng có một số điều kì lạ xảy ra. Vì lo lắng cho ba mẹ già yếu nên anh tạm gác mọi công việc đang dang dở để về quê. Khi về đến nơi, cả ba và mẹ đều lo lắng đến bên anh, họ liên lạc với Hân nhưng cô không bắt máy, anh trai biết công việc của cô, liền trấn an ba mẹ rằng có lẽ vì tính chất công việc nên cô không thể về được. Nhưng hai ngày sau đó, vào một đêm mưa sấm đánh vang trời, anh thức giấc lúc nửa đêm, vì khó ngủ, vì tiếng ồn của thời tiết, hay đơn giản là vì khát nước. Anh xuống bếp rót nước uống, nhưng trong lòng lại vô tình dấy lên một cảm giác bất an. Anh cảm nhận được sắp có chuyên không hay sẽ ập đến, tiếng sấm lại đánh đùng một tiếng thật to, như muốn xé toạt nỗi lo lắng lớn trong người anh. Anh lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình chằm chằm, cảm nhận được ánh mắt đó quái dị, lại rùng mình đến đáng sợ. Anh thủ sẵn một khẩu súng ngắn trong mình, bắt đầu đề cao cảnh giác. Anh đến bên phòng ba mẹ mình, nghe tiếng ngáy bên trong anh liền yên tâm. Nhưng lần này, anh lại chạm phải một ánh mắt đang nhìn mình ngoài cửa sổ, một đôi mắt sâu hút, ánh lên sự tức giận, sự thù hận, nhưng lại có chút khoái chí. Chiếc bóng đó vụt mất, anh vội mở cửa lao như mũi giáo đuổi theo, nhưng vì chậm trễ nên đã không thể đuổi kịp. Khi anh vừa về lại nhà, căn nhà lại hỗn độn, nhưng anh càng sốc hơn mà xác của ba mẹ anh lại đang ngồi tựa vào nhau trên ghế sofa ở phòng khách, màn hình TV đang phát một đoạn băng hình: Hình ảnh còn bé của hai anh em hiện lên, là đoạn băng mà ba đã quay hình cả hai anh em vui đùa cùng nhau. Và một thế lực nào đó, anh đứng bất động, quan sát chăm chú đoạn băng, nhưng đến giữa đoạn băng, màn hình nhấp nháy, tiếng rè rè vang lên, rồi màn hình tối đen. Khi này anh mới nhận thức được thì mọi chuyện đã quá muộn, ba mẹ anh cũng chẳng còn thở nữa. Cảnh sát địa phương ngay sau đó đã vào cuộc, thông tin sớm lan truyền đến họ hàng, mọi người đều lo lắng.
Nghe xong câu chuyện, đột nhiên đầu Hân đau nhói, anh trai quan tâm đến cô, có lẽ là do cơn đau nửa đầu migraine của cô lại tái phát. Anh vội đưa cho cô vĩ thuốc giảm đau, rót cho cô một ly nước để cô uống thuốc, sau khi rót nước xong anh liền rời đi, nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt của Hân đột nhiên thay đổi, đôi mắt vô hồn, nụ cười ngờ nghệch rồi khẽ mỉm cười kinh dị.
Sau khi lo mọi việc, hợp tác cùng phía cảnh sát để điều tra, anh cùng Hân đã ở lại nhà tối hôm đó. Trời hôm nay lại mưa lớn, lại có sấm, anh chẳng ngủ được, bất an cứ gõ cửa tim anh, như cái đêm định mệnh hôm ấy. Anh dần nhận ra có khả năng người bị tiếp theo sẽ là em gái mình. Ở phía Hân, cô đang say giấc thì đột nhiên buồn nôn, cô chạy vội vào nhà vệ sinh, cô nôn ra một vũng máu, nhìn mình trong gương, cô lại sợ hãi, miệng lẩm bẩm:
"Đừng, tôi không muốn,...đừng...họ không có lỗi..."
Cô trở về phòng với trạng thái mơ màng, nhưng chỉ một lúc sau cô lại trở về bình thường, kì lạ thay cô lại chẳng nhớ được những gì vừa mới xảy ra. Cô chán nản ngồi xuống giường, cô khó ngủ vì hay thức khuya làm việc nên nó đã trở thành thói quen. Cô bật chiếc đèn ngủ bên cạnh giường, cô mở ngăn kéo tủ, lục lọi bên trong tìm một thức gì đó một cách vô thức, rồi cô lấy từ trong ngăn kéo ra một chiếc máy ghi âm, trong cũ kỹ và có phần bụi bặm, nhưng nó vẫn còn hoạt động, cô đeo tai nghe, bắt đầu nghe nội dung bên trong...
Khi đồng hồ điểm 3 giờ sáng, anh trai cô đứng trước cửa phòng, gõ cửa hỏi xem cô có đang ở bên trong không. Cửa không khóa, anh thấy kì lạ, em gái mình luôn khó cửa khi ngủ, anh từ từ đẩy cửa, rón rén bước vào trong, thấy em gái ngồi bất động trên giường, quay lưng về phía cửa sổ, anh tiến đến định hỏi han, nhưng chỉ vừa ngồi xuống cạnh cô anh đã liền bị cô ghì chặt cổ xuống sàn. Vì bất ngờ nên anh chưa kịp phản kháng, sức anh thừa để áp chế cô, nhưng giờ đây anh lại cảm nhận được sức lực của cô mạnh gấp bội. Ánh mắt của anh nhìn thẳng vào đôi mắt sâu hút vô hồn, anh nhớ đến điều gì đó, và chính nó - đôi mắt đã nhìn anh chằm chằm ngoài cửa sổ, sâu thẳm, vừa tức giận, cảm giác được sự thù hận, nhưng lại vui vẻ, khoái chí, điên loạn. Cô bắt đầu ghì chặt cổ anh hơn, tiếng sấm ngày một dữ dội, nụ cười của cô ngày một lớn, hòa với tiếng sấm, một đêm kinh dị.
Anh muốn khống chế cô nhưng vô dụng, đột nhiên một giọt nước rơi xuống má anh - là nước mắt, và em gái anh đang khóc, bàn tay đang siết lấy cổ anh cũng nới lỏng ra. Anh không lập tức áp chế cô, mà nhìn cô đang tự vật lộn với chính bản thân. Hân la hét, cô lại quỳ xuống cầu xin một cách kì lạ, miệng la lớn:
"Làm ơn...họ không có lỗi...hãy giết tôi đi! Họ không có lỗi...tôi không thể..."
Tiếng còi xe inh ỏi, cảnh sát vội ập đến, lập tức lao vào phòng, mũi súng chỉa vào cô. Nhưng lúc này, giọng nói trầm ồm, kì lạ khó nghe, lại chói tai vang lên:
"TAO ĐÃ NÓI RỒI, CHÚNG CHẲNG COI MÀY RA GÌ CẢ! LŨ OẮT NÀY CHỈ COI MÀY LÀ MỘT KẺ GIẾT NGƯỜI THÔI!"
Nói rồi, Hân lao đến phía anh trai mình, bóp cổ anh, cô bây giờ đã không còn là cô nữa, là một người khác, vốn dĩ không phải là một Hân hiền lành tốt bụng. Cảnh sát vội bắn một phát vào chân cô, một người khác đến tiêm thuốc mê cho cô. Sau khi thấy em giá mình bị đưa đi, trong lòng anh nhớ lại ánh mắt, lời nói lúc nãy của em gái, cảm giác như anh vừa đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết do chính người mà anh yêu thương nhất "ban tặng".
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó đã 3 tháng trôi qua, anh vào nhà bệnh viện tâm thần thăm em gái. Hân đang được điều trị tại đây, vốn là một bác sĩ lừng danh nay lại phải trị bệnh tâm thần. Cô được ở phòng đặt biệt, được cảnh sát đặt biệt quan tâm, một viên cảnh sát đã mang đến cho anh máy ghi - là thứ mà đêm hôm đó cô đã nghe. Anh ngồi lặng lẽ ở ghế chờ, đeo tai nghe và nghe nội dung trong đó. Sau khi nghe xong, nét mặt của anh cũng khó giữ được bình tĩnh. Bất ngờ, hoảng hốt, ngạc nhiên, sốc, hay chỉ biết im lặng?
Nội dung trong chiếc máy ghi là lời nói cuối cùng của Hân trước ghi cô hoán đổi thân xác với một thứ tự xưng là "nó" ở một thế giới khác. Ngay từ bé, cô không có một tuổi thơ đẹp, vì quá hiền nên bị bắt nạt, bị đánh đập, ba mẹ lại chỉ nhắc nhở cô, chỉ có anh trai là yêu thương và quan tâm cô. Càng lớn, cô càng bị áp lực học hành, xã hội, hay chính người nhà áp đặt, cô sinh lòng ganh tị với anh trai vì anh học giỏi, còn cô, dù cố gắng đến thế nào vẫn không nhận được sự quan tâm hay công nhận thật dù chỉ một lần. Trong một đêm sinh nhật, cơ thể cô đẫm máu, cô loạn choạng đứng trước gương, kể khổ với chính bản thân trong gương, rồi giọng nói trầm ồm đó lại cất lên, "nó" muốn hoán đổi thân xác với cô, hứa sẽ làm những điều cô muốn, trong phút giây tâm trí cô phát loạn, cô đã nói với "nó" rằng muốn có được tất cả mọi thức, muốn giết những người đã phá hoại tuổi thơ của mình.
Anh nghe xong đoạn ghi, đằng sau còn có một tờ giấy, nội dung là lời tự thú của cô, chính cô đã sát hại ba mẹ mình, cô đã cố gắng lấy lại chút lý trí cuối cùng để ngăn con quỷ trong mình lại.
Một người vốn nghiêm túc, lạnh lùng như anh lại rơi nước mắt. Vừa lúc đó, bệnh viện truyền tin cô đã ngừng thở, cô đã chọn ra đi. Nhìn thi thể em gái bị đưa đi, trong lòng anh trống rỗng, chỉ biết dõi mắt nhìn. Cuối cùng anh cũng nhận ra, tâm hồn bé bóng của em gái mình sớm đã chẳng còn, tan nát, rách rưới, chỉ toàn dao găm...
1
153
Chia sẻ
Bình luận (1)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
Định đăng cái này mà không biết văn thế này có ổn hay không mn đánh giá giúp mình nhé Tên tác phẩm: Tỉnh lại giữa sông Tô Lịch Loại: hành động, phiêu lưu, humor Cảm giác đầu tiên xuyên qua tâm trí là ...
20 bình luận • 1,059 lượt xem • 3 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,164 lượt xem • 3 tháng trước
Chào mọi người, mình năm nay 25, cựu sinh viên trường, bạn trai thì học Ngân hàng, hơn mình 3 tuổi, chúng mình đều làm phòng khách hàng nhưng của 2 ngân hàng khác nhau. Yêu nhau cũng được 2 năm rồi nh...
17 bình luận • 1,692 lượt xem • 4 tháng trước
Chào mọi người, mình năm nay 28, bạn ấy 24, mình K57 trường mình giờ công việc cũng ổn ổn, cũng muốn kiếm n.y để xác định tiến xa hơn là lập gia đình. Mình quen bạn này vì trước thực tập chỗ mình xong...
13 bình luận • 1,089 lượt xem • 4 tháng trước