Chat

Đăng

Bạn

ngoại mình mất rồi

3 tháng trước

:"con ơi về đi ông ngoại mất rồi" là câu nói mà có lẽ mình sẽ ghi nhớ cả đời này. Từ khoảng tháng 2 năm 2024, gd mình phát hiện ra là ông ngoại mình bị UT phổi. Cũng chính từ lúc đấy, cả nhà mình qtam ông nhiều hơn. Ông bà ngoại mình thì sinh đc 3 cô cgai, đó là mẹ mình và 2 dì. Nên từ lúc ông bị bệnh, các dì về nhiều hơn, gd đông vui hơn nên mình thích lắm. Đến tầm đầu năm 2025, bệnh của ông mình đã đến giai đoạn cuối, nhưng bà nhất quyết giữ bí mật vì k muốn ông phải lo lắng, ông có hỏi thì bà chỉ bảo là đang chuyển biến tốt. Từ giữa tháng 5 đổ về đây, ông mình bắt đầu kêu đau nhiều hơn, lúc nào cũng than là k trụ nổi đc nữa, cx vì thế mà tối nào mẹ mình cũng ph lên ngoại ngủ (vì mẹ mình cưới chồng gần nhà). Đến chiều hôm định mệnh ấy, ông mình có bảo là chắc ông k qua khỏi đc đâu, mẹ mình và các dì cũng vẫn bth (tại nghe ông nói câu đấy nhiều rồi),cả nhà đi ra ngoài hết, còn mỗi em mình và dì út ở lại. Rồi đột nhiên ông kêu k thở nổi, muốn nhìn mặt các cháu lần cuối. Thời điểm đấy các em mình (con của 2 dì và em mình) đang trên ngoại nên ra nhìn mặt ông lần cuối, chỉ còn mình là đang đi chơi nên k để ý đth. Dì gọi cho mình cả chục cuộc nhưng mình k nghe, về nhà thì thấy tn :"con ơi về đi ông ngoại mất rồi,ông muốn nhìn mặt con lần cuối nhưng k kịp" đọc xong mình phóng xe thẳng lên ngoại nhưng k kịp, chỉ kịp thấy mẹ và các dì đang khóc cạnh ông. Mình hối hận lắm, giá như lúc ông còn sống mình có thể qtam ông nhiều hơn, giá như mình có thể về kịp để nhìn mặt ông lần cuối.

Mình đăng bài này k ph để nhận lại sự thương hại từ mn, mình chỉ muốn chia sẻ nỗi buồn và ân hận ra để nhẹ lòng. Cảm ơn mn đã đọc.

12 1,038

Bình luận (12)


Thương bạn nhiều lắm… mong bạn sớm nhẹ lòng và giữ gìn sức khỏe nhé
3 tháng trước
Bạn đã viết nên một đoạn ký ức rất đẹp – đậm tình người và đầy thương nhớ
3 tháng trước
Cảm ơn bạn đã chia sẻ, bài viết này chạm đến tim rất nhiều người đang từng trải qua mất mát
3 tháng trước
Ông chắc chắn sẽ hiểu và tha thứ cho bạn, vì ông yêu bạn như cách bạn yêu ông vậy
3 tháng trước
Bạn không sai khi vắng mặt lúc đó đâu… đôi khi có những việc ngoài ý muốn, mình đừng tự trách quá
3 tháng trước
Câu "con ơi về đi ông ngoại mất rồi" chắc là điều ai nghe cũng không thể quên…
3 tháng trước
Mình không biết nói gì ngoài việc gửi đến bạn một cái ôm thật ấm ❤️
3 tháng trước
Ai cũng sẽ có điều tiếc nuối, nhưng bạn đã luôn nghĩ về ông – điều đó đủ khiến ông mỉm cười rồi
3 tháng trước
Mình tin ông đã cảm nhận được tình cảm của bạn, và ông sẽ luôn dõi theo bạn từ một nơi rất yên bình
3 tháng trước
Đọc mà rơi nước mắt thật sự… bạn đã yêu thương ông rất nhiều rồi, đừng trách bản thân nữa nha 🫂
3 tháng trước
Chào bạn, mình cùng chia sẻ ha.Mình mới sinh được 20 ngày thì ông nội mình mất do suy thận( vì ông từng là cựu chiến binh nên di tích do những ngày chinh chiến để lại là căn bệnh suy thận), mẹ mình kể lúc đó mình còn bé xíu xiu , ông bế mình được 3-4 lần r ông mất nên mình cũng không nhớ mặt ông, giờ chỉ nhớ ông qua những tấm ảnh bố còn giữ. Nhưng mình lại là đứa may mắn nhất trong 3 chị em vì mình còn đc ông bế. 100 ngày sau khi ông mất chỉ còn mình bà nội ở quê,bố mẹ mình k an tâm để bà sống 1 mình nên đón bà lên nhà mình. Bà lên nhà chăm sóc mình, rồi lo chuyện cơm nước nhà cửa để bố mẹ mình an tâm đi làm. Khi mình khoảng 9 tháng tuổi thì mẹ mình có bầu e thứ 2, bố mình đi làm xa,bà thì phải chăm lo cho mẹ bầu nên mẹ quyết định gửi mình về quê ngoại ở với ông bà và 2 bác ( vợ chồng bác anh trai ruột của mẹ). Bà ngoại kể chiều nào mình cũng khóc cũng đòi lên với mẹ, bà cho ăn mình cũng k ăn, bà dỗ mãi cũng k nín chỉ còn cách chờ mình khóc mệt r ngủ thiếp đi bà mới cho ăn được.Cứ thế mình lớn lên vs ông bà ngoại, mình 2 tuổi rưỡi thì mẹ đón mình về nhà, r bà nội chăm cả 2 ce mình, rồi đến lúc mẹ mình mag bầu e thứ 3 thì mình cũng tầm 3-4 tuổi r nên bà ngoại lên nhà mình chăm mẹ, bà nội chăm 2 ce mình. Mẹ mình sinh xong thì bà ngoại ở đc tầm3-4 tháng thì bà về chăm ông(lúc đó ông ngoại mình cũng ốm). Bà ngoại về thì bà nội là người lo tất cả việc nhà( vì công việc của bố ình thường xuyên đi xa). Cứ thế 3 ce mình lớn lên vs sự yêu thg của bà cho đến năm mình lớp 4, bà bắt đầu đi bệnh viện nhiều hơn,bà yếu hơn, cũng hay than đau chân, đau lưng nhiều hơn.Cả nam đó mỗi chiều đi hc về là mình lên phòng bóp chân đấm lưng cho bà. Năm đó bà vẫn ăn uống bình thường chỉ là đi lại thì cần chống gậy. Hồi đó mình tưởng bà đau chân mấy ngày sẽ hết nhưng không bà đau đến năm mình lớp 5 thì đau đến nỗi k đi đc nữa, bà chỉ có thể ngồi hoặc nằm, đi vệ sinh, tắm rửa, gội đầu mẹ mình đều làm giúp bà. 3 ce mình vẫn chưa hiểu chuyện gì vì còn nhỏ nên chỉ bt tâm sự hỏi han, xoa bóp cho bà. R bà yếu dần, những tg cười k còn nhiều nữa, bà rất đau nhưng bà k kêu đau,bà chỉ vắt tay lên trán nằm suy nghĩ cả buổi. Lúc mình gần thi cuối học kì 2 thì bố mẹ mình đưa bà về quê (sau này mình mới bt tâm nguyện của bà là mất ở quê cùng ông). Bố mẹ mình,e thứ 3 đều nghỉ hc( vì e hc mầm non),nghỉ làm ở quê chăm bà. Còn mình và e thứ 2 vẫn phải tiếp túc ở nhà đi hc và đi thi ( mẹ mình nhờ e họ vào nhà chăm 2 đứa, năm e họ mình tầm 20t).R ngày đó cũng đến, mình vừa hoàn thành bài thi,rất vui vì làm đc bài nên 3ce mình đi ăn gà rán, chưa kịp ăn xong thì mẹ mình gọi đến.E họ mình mở loa ngoài, mình nghe mẹ nghẹn ngào nói " Con đưa anh chị về hộ bác, bà mất r con".Chạy vội về nhà thay một bộ quần áo chỉnh tề r 3ce lên xe về quê( quê nội mình cách nhà 30km nên đi xe máy về nhanh nhất cũng mất 1 tiếng).Về đén quê mình thấy bà nằm trên giường im lìm, họ hàng thân thiết xung quanh ai cũng khóc thì mình ms nhận ra bà mình mất thật r,ng chăm sóc yêu thg mình từ bé đã bỏ mình mà k kịp nhìn mặt lần cuối. Ngày đó mình nhớ mẹ khóc đến ngất đi, mình cũng k kìm đc mà oà khóc lớn, chỉ có bố mình là không khóc. Sau khi làm đám cho bà , chôn cất xong xuôi mình hỏi mẹ tại sao bố k khóc, bố k thg bà hả mẹ? Mẹ mình ns bố không khóc vì bố là trụ cột, bà mất bố phải một mình mạnh mẽ sống tiếp( vì bố mình là con một), nếu bà thấy bố khóc bà sẽ buồn, k thể ra đi thanh thản. Sau này mình ms bt bà bị UT thận từ năm mình lớp 4 nhưng bố mẹ mình giấu để bà k suy nghĩ tiêu cực, nhưng bà bị dị ứng nhiều loại thuốc đặc trị nên khó chữa khỏi, mình cũng hiểu ra những ngày bà vắt tay lên trán suy nghĩ cả buổi trời là lúc bà bt mình bị bệnh gì. Mình thương bà lắm, trải qua thời con gái cơ cực khi chồng đi lính, r khi ông về 2 vợ chồng lại hiếm muộn, mãi đến năm 40t mơi sinh đc bố mình, nhà lại nghèo, bà lam lũ nhiều công việc để nuôi bố khôn lớn , đến khi bố mình thành công chưa kịp báo hiếu hết cho bà thì bà đã mất vì đau bệnh. Giờ mình rất hối hận vì hồi bé có lần bà đánh vì mình hư, mình lại ns ghét bà mà chưa 1 lần nói yêu bà.
3 tháng trước
tớ xin chia bùn cùng b:(
3 tháng trước

Bài viết liên quan