Truyền động lực để ngày một tốt đẹp hơn nì
3 tháng trước
Mình là một đứa con gái.Từ thời c1, mình đã chẳng nổi trội về mặt nào cả, mình nhút nhát, nhưng mình không hề tự ti vì ngoại hình có chút mũm mĩm của bản thân, thậm chí còn tự tin về cả làn da ngăm của chính mình.Về học lực, mình cho rằng bản thân yếu kém và chẳng bằng ai nhưng các bạn và cả gvien trong lớp ai cũng khen mình giỏi mình xuất sắc, thế nên cái tính tự cho mình là giỏi nhất của mình lại trỗi dậy. Suốt năm năm cấp 1 bởi những lời khen ấy mà mình mù mịt, không chịu cố gắng học hành, dù có xuất sắc tới mấy thì ngay hiện tại mình cũng không rõ mình có thực sự nỗ lực không, có nên tự hào về chúng không. Hồi đó, mình có thích một bạn học ở lớp tiếng anh, tất nhiên người ta hay trêu mình, lúc đó thì bạn ấy học yếu môn anh hơn nên cô giáo để nó ngồi cạnh mình luôn, cho đến năm lớp 3 hay 4 gì đó, bạn ấy chuyển đi nơi khác học khiến mình cũng hơi buồn, may mắn là mình vẫn còn giữ liên lạc của ngta đó.Cuộc sống xoay quanh những lời khen và sự cao ngạo của bản thân cứ thế trôi qua cho đến cái ngày mà mình bước chân vào trường cấp 2. Mình không được vào lớp chọn 1 cùng mấy bạn cùng lớp, mình vào lớp tatc, là lớp chọn 2. Nhưng mà thú thật là cô đơn lắm, dù mình có tự tin thế nào thì vẫn không thể bắt chuyện với những bạn khác được. Không… mình không tự tin chút nào. Thật đấy! Mình nhận ra cái hồi còn là những đứa trẻ trâu cấp 1, mình chỉ coi rằng sự kiêu ngạo của bản thân là tự tin, mình đã mất niềm tin vào bản thân, trở thành một con người tự ti từ khi bị châm chọc vì ngoại hình, vì làn da của bản thân rồi. Bước vào lớp, mình chỉ dám ngồi 1m, mọi người ai cũng xinh thật đấy, cho nên… mình không dám tự tin là đằng khác. Nghe mọi người giới thiệu về thành tích của bản thân, họ giỏi thật đó, và sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện mình đứng trong top học giỏi, điểm cao của lớp nữa rồi. Và chính kì thi đầu tiên- gki1 đã chứng minh cho điều đó, mình điểm thấp lắm, rất thấp, lúc đó mình cảm thấy thật trớ trêu, khó hiểu vì điểm mình thấp đến mức đau lòng ấy, may mắn mình vẫn lọt top 5 lớp, dù thế thì điểm 15p của mình môn nào cũng thấp tẹt. Và thế, mình lại có suy nghĩ rằng: “ Bản thân mình không giỏi bằng họ rồi thì có lẽ sau này cũng thế thôi, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng lớn, trèo càng cao thì ngã càng đau, cứ ở vị trị mà mình vốn thuộc về là được”. Mình chắc chắn rằng, sau đó mình không hề chăm chút nào đâu, thật đấy. Nhưng mình ngày càng bộc lộ được sự yêu thích và tài năng với môn Văn, mọi người trong lớp luôn gọi mình là “ Giỏi văn nhất lớp”, mình cũng lấy làm vui vì điều đó nhưng mình không ngu ngốc mà để chúng làm mù mịt tương lai của mình, mình vẫn tỉnh táo để nhận ra rằng chút ít đó chưa là gì cả, trong lớp vẫn có những người học giỏi như thế, trong khối vẫn có nhiều người giỏi hơn thế nữa. Mình bắt đầu quen với việc học và bạn bè ở môi trường mới, và sự giỏi giang của mọi người khiến mình bắt đầu nung nấu ý chí phấn đấu. Trước thi 2-3 tuần, mình đã… thử cố một lần, mình học đến tận khuya, và ko nghỉ tẹo nào. Đến cái ngày mà mình biết điểm, mình vui đến sắp khóc chỉ vì… mình đã đứng top1 của lớp. Mình không tin vào sự thật, nhưng những con điểm tx và điểm 15p đã khiến mình tin rằng mình đã làm được, điểm nào cũng trên 9 nên mình vui lắm. Sau đó mình bắt đầu cố gắng hơn nữa, mình lại dành được top 1 trong đầu kì 2, mọi ng vẫn thế, vẫn gọi mình là nhất lớp khiến mình cũng hơi k thic vì điều đó chỉ khiến mình cảm thấy áp lực hơn với việc thi thố. Đến cki lớp 6, mình lại rơi vào sự tuyệt vọng vì điểm chỉ toàn 8 thôi, dù vẫn lọt top lớp nhưng mình không vui tẹo nào chỉ vì mình trượt hsg văn r. Hè năm đó mình đã ám ảnh với con điểm cả hè luôn. Đến năm lớp 7, mình bắt đầu cố gắng hơn, tính hiếu thắng của mình lại bộc lộ và trong 3 kì đầu thì mình đã đứng 2 lần top 1 lớp và 1 lần top3 lớp. Thậm chí mình đã lọt vào hsg văn. Điểm tatc của mình có chút tụt xuống, điểm cki cũng chỉ đứng top 9 lớp thôi. Sang năm mình lên lớp 8 rồi và trong 2 năm cấp 2, mình không hề thất vonj về bản thân chút nào, mình học được cách hoàn thiện bản thân, học được cách xinh đẹp, thực sự là một đứa con gái, biết giao tiếp và có chút tự tin hơn. Mình có những người bạn luôn bên cạnh và ủng hộ mình, mình đã trở nên tốt hơn và có người thic… lần đầu đó. Mình biết buông bỏ crs cũ vì cậu ấy chỉ coi mình là bạn, mình chấp nhận. Mình cũng nhận ra những người bạn năm lớp 6 mình cho là giỏi là thân thiện cũng không hề như thế nữa. Năm lớp 7 này mình mới hiểu rõ hơn và con người trong cuộc sống, không tiện nói ra nhưng mình cũng đã nhận thấy được bộ mặt giả tạo của họ. Năm này thiếu 0,1 nữa là mình đc hsxs rồi nhưng mình không nuối tiếc vì mình đã cố gắng hết sức rồi. Và đặc biệt, sự thay đổi lớn nhất của mình đó chính là thân hình mũm mĩm trước đây dần mảnh mai hơn. Mình đã điều chỉnh được thói quen để bản thân trở nên tốt hơn mỗi ngày. Hè này, mình không chơi bời, mình xps, mình sẽ cố gắng hơn để đạt được những điều mình muốn. Cuối cùng, sau bao nỗ lực, mình nhận ra nếu mình hi vọng và biết thực hiện đúng nghĩa thì chắc chắn sẽ không thất vọng, chỉ thất vọng khi ta bỏ cuộc, chỉ biết chờ và chờ thôi. Bản thân cố gắng không phải là để trèo cao và ngã một cú đau đớn, mình phấn đấu để đi lên đỉnh cao và nếu mình chỉ dừng chân tại chỗ hoặc mình lại chủ quan thì chắc chắn sẽ thất bại, ngã sẽ đau. NGược lại bản thân mình nếu cố gắng không ngừng, luôn có mục đích và ý chí rõ ràng thì ta sẽ ngày càng vươn tới thành công chứ không phải là rơi xuống hố sâu thẳm của tiêu cực.
Đó chính là trải nghiệm của mình!!! cảm ơn mn đã lắng nghe nhaa
20
1,095
Chia sẻ
Bình luận (20)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,180 lượt xem • 3 tháng trước
Không có ý spam nhưng tiểu thuyết mình cần được pr (mình không phải người vô duyên đâu mà mình muốn các bạn đánh giá văn chương của mình) Thời đại 1: Cộng hòa Nam Mỹ (Ngày 5 tháng 3 năm 10,000 TCN - 2...
17 bình luận • 1,127 lượt xem • 3 tháng trước
Trong màn đêm tối tăm, một nữ bác sĩ tâm lý đang trên đường lái xe về vùng quê yêu dấu, nơi cô chôn rau cắt rốn, nơi cất giữ những kỉ niệm không tên. Hân vốn là một bác sĩ tâm lý có tiếng trong thành ...
1 bình luận • 153 lượt xem • 1 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Sau 10 năm, mình quay lại Hà Nội, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều và mình cũng vậy. Mình là nữ, cựu sinh viên NEU, năm nay đã hơn 35 tuổi, có một con. Mình kết hôn năm 2013, sau 5 năm yêu nhau khi gặp n...
23 bình luận • 1,623 lượt xem • 4 tháng trước