Quay Lại Hà Nội Sau 10 Năm Tôi Còn Gì?
4 tháng trước
Sau 10 năm, mình quay lại Hà Nội, mọi thứ đã thay đổi rất nhiều và mình cũng vậy. Mình là nữ, cựu sinh viên NEU, năm nay đã hơn 35 tuổi, có một con. Mình kết hôn năm 2013, sau 5 năm yêu nhau khi gặp nhau ở nơi làm thêm. Năm 2015, mình ly hôn.
Nguyên nhân ly hôn chủ yếu là vợ chồng không thống nhất được các quyết định trong gia đình, như Tết bên nội hay ngoại, các đám dỗ chạp thì ưu tiên bên nào, cộng thêm mẹ mình khuyên ly hôn. sau ly hôn với tài sản khoảng hơn 3 tỷ đồng và một chiếc ô tô, mình về quê ở với bố mẹ, cách Hà Nội khoảng 1 giờ xe. Chồng cũ thì ở lại Hà Nội tiếp tục công việc.
Ngày ly hôn, chồng mình có chở mình về quê, nhưng chỉ chở đến cách nhà khoảng 2km rồi bắt xe khách trở lại Hà Nội. Mọi chuyện tưởng bình thường cho đến khi mình về sống với bố mẹ. Gia đình mình bố mẹ làm nông, không kinh doanh gì, bố làm xây dựng, mẹ ở nhà nội trợ hơn 20 năm nay, dưới mình có 2 em trai.
Mọi việc bắt đầu rắc rối khi mẹ mình bảo xây lại nhà, vì mẹ nói mình về ở cần không gian riêng cho mình và con. Thực ra mình muốn mua hoặc xin một miếng đất ngay bên cạnh nhà để xây riêng, chứ không muốn ở chung với mẹ. Nhưng sau nhiều lần mẹ nói, mình cũng đồng ý xây nhà mái bằng 1 tầng trên đất đang ở với kinh phí dự tính 650 triệu vào năm 2016. Nhưng khi đang xây, mẹ lại bảo xây luôn 2 tầng vì mình có 2 em đang học cấp 3. Thế là đổ thêm tầng 2, hết khoảng 1 tỷ, chưa tính nội thất.
Mấy năm sau, hai em lần lượt vào đại học ở Hà Nội. Ban đầu mình chỉ tính hỗ trợ bố mẹ một phần để nuôi hai em ăn học, nhưng bố làm xây dựng chỉ đủ chi tiêu, mẹ ở nhà nội trợ nuôi thêm gà lợn nên không có dư. Thế là hàng tháng mình phải chi tiền cho hai em ăn học hết hơn 600tr cho đến lúc ra trường. Khi hai em học xong đại học, tài khoản mình chỉ còn hơn 1 tỷ. Hai em học xong thì về quê xin việc, tiền xin việc cũng do mình lo, hết hơn 500 triệu cho cả hai.
Mọi chuyện tưởng ổn cho đến khi em kế lập gia đình. Căn phòng mình ở gần 10 năm, do mình bỏ tiền xây và trang trí theo ý thích, em bảo mình chuyển ra phòng sau để em và vợ ở căn mình đang ở vì cần không gian rộng hơn. Mình suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn cho qua.
Rồi khi vợ em sinh con, em nói mình chuyển sang phòng mình ở vì phòng đó mát, phù hợp con nhỏ. Lần này mình không đồng ý nên có lời qua tiếng lại với em. Nhưng lạ thay mẹ đứng ra bảo vệ em và nói mình nhường em vì em có con nhỏ, còn nhiều lý do khác mình không kể hết. Trong khi đó, con mình giờ cũng lớn, phải chuyển phòng nhiều lần nên con rất khó chịu.
Gần đây, mẹ mình nói mình ra ở riêng vì các con đều đã lớn, ai cũng nên có gia đình riêng. Mẹ nói ngôi nhà hiện tại dành cho em trai kế mình, phần đất bên cạnh nhà là phần em út, còn phần của mình là phía sau nhà, có một con đường nhỏ khoảng 3m rẽ vào.
Lúc này mình mới ngồi suy nghĩ lại: có phải bao nhiêu năm qua mình không tính toán gì cho mình và con, để hôm nay mình thế này? Bỏ chồng về ở với bố mẹ, thay bố mẹ nuôi hai em ăn học, lo cho công việc, giờ mình còn lại gì?
Sau đó mình quyết định bỏ lại tất cả đưa con quay lại Hà Nội với số tiền còn hơn 500 triệu. Ngày mình lên lại Hà Nội, chồng cũ ra đón và thuê cho mình căn hộ 2 phòng ngủ để mẹ con sinh sống. Lúc thanh toán, mình mới biết anh đã trả trước 2 năm tiền nhà.
Hôm nay, mình không ngủ được vì nhớ lại 10 năm đã trôi thật nhanh như mới ngày hôm qua vậy, và chợt nhớ lại nhớ lại câu nói của chồng, khi chở mình về quê sau ly hôn, chúng mình nói chuyện như hai người bạn, rất bình thường. Anh nói:
“Có những con đường chúng ta nhất định phải đi qua thì mới hiểu về tình thân, tình yêu, tình bạn.”
Ngẫm lại, mình nhận ra có lẽ mình đã đánh mất một thứ rất quan trọng trong đời.
Nói một chút về chồng, anh là người ít nói với người khác nhưng có thể nói rất nhiều với mình, và yêu thương thật lòng, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Nhưng có một điều là anh không thích mẹ mình, anh nói "Mẹ vừa là vợ vừa là mẹ mà ăn nói hỗn láo với bố, sống ỷ lại và giả tạo, không có trách nhiệm với chồng con. Anh còn bảo một mình bố đã làm việc nặng nhọc hơn 20 năm nhưng đến giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi, con cái đi học đại học cũng không được chu cấp mà phải tự làm thêm". Những chuyện này anh biết vì anh gặp mình lúc đi làm thêm rồi khi mình lấy anh, 2 năm sau cưới mình có chu cấp cho 2 em trai ăn học câp 2 và cấp 3, đến khi mình sinh con và mua nhà thì vô tình mẹ mình gọi điện xin tiền để nạp tiền điện và học phí cho 2 em thì chồng mình nghe được, đúng lúc chồng mình đang áp lực về kinh tế nên lúc này anh mới nói.
Về bố, anh chỉ nói một câu: "Hiền quá nên bị vợ coi thường nên con cái học theo". Đó là những gì anh nhận xét về bố mẹ mình trong 2 năm chung sống, có thể cũng là một trong những lý do dẫn đến ly hôn.
Hôm nay sau khi mọi thứ đã qua đi, anh qua đón con đi siêu thị và mình có đi cùng, lúc lúc đi ăn thì tôi có hỏi anh tại sao anh lại không thích bố mẹ em, anh liền cười và nói rằng anh chưa khi nào suy nghĩ là thích hay không thích bố mẹ cả, chỉ là anh không thích những người sống lợi dụng người khác để đặt được mục đích, anh còn nói là ngày mình mới cưới về nhà bố mẹ chơi, anh thấy đến giờ cơm bố mới đi làm xây dựng về nên trong lúc ăn cơm anh có đề nghị thuê mặt bằng gần trường học để bố mẹ tiện buôn bán, tiền chi phí mặt bằng anh sẽ cho, hơn nữa anh cũng muốn được bố nghỉ ngơi khi tuổi đã ngoài 50. sau đó anh nhận được lại từ mẹ là nói anh hỗn láo và bao đồng. Sau lần đó anh cũng biết rằng cuộc hôn nhân này sẽ có sóng gió nhưng anh không nghĩ rằng em sẽ ly hôn để về ở với bố mẹ.
Giờ đây sau hơn 10 năm qua đi, khi nhìn lại và trải qua tất cả, mình hiểu rằng sự thật không dễ chấp nhận, nhưng nếu ta chấp nhận và nhìn nó với một tâm thế tích cực hơn để vượt qua thay vì bảo vệ nó thì có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn rất nhiều. có lẽ mình đã đánh mất rất nhiều thứ nhưng có lẽ điều tôi hối tiếc nhất là tự tay đã đánh mất cơ hội để xây dự một gia đình hạnh phúc, một người chồng yêu thương vì tuổi trẻ tôi không đủ tỉnh táo để giữ hạnh phúc.
(P/S: Chồng cũ đã kết hôn cách đây 2 năm và có một đứa con với vợ mới. Điều đó khiến tôi trân trọng những gì anh dành cho mẹ con tôi, tôi thấy sự bằng sự bình thản trong anh, không trách móc, một thứ tình cảm vẫn còn, dù chỉ là dư âm.)
23
1,623
Chia sẻ
Bình luận (23)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi gặp chị năm 12 tuổi khi cả 2 cùng ở chung 1 đội tuyển học sinh giỏi. Lẽ ra lớp 6 chưa được đi thi đâu nhưng nhờ bố mẹ quan hệ mà tôi miễn cưỡng được vào đội. Chị học giỏi lắm, trong mắt tôi chị gi...
15 bình luận • 1,138 lượt xem • 4 tháng trước
Tôi và bạn thân tôi đều là nữ. Chúng tôi quen nhau từ cấp 2, cấp 1 tôi bị bạn bè cô lập, em ấy thì hay bị bắt nạt, trêu chọc ác ý.Chúng tôi gặp nhau như một sự cứu rỗi, chúng tôi có phần giống nhau nê...
13 bình luận • 1,178 lượt xem • 4 tháng trước