Theo Đuổi 15 năm
4 tháng trước
Tôi gặp chị năm 12 tuổi khi cả 2 cùng ở chung 1 đội tuyển học sinh giỏi. Lẽ ra lớp 6 chưa được đi thi đâu nhưng nhờ bố mẹ quan hệ mà tôi miễn cưỡng được vào đội. Chị học giỏi lắm, trong mắt tôi chị giỏi nhất đội tuyển. Tôi về kể cho mẹ tôi nghe về chị, mẹ tôi nói tôi phải giỏi hơn chị, như vậy mẹ tôi mới vui. Năm ấy chị là tượng đài của tôi, tôi cố gắng vượt lên chị, người hơn tôi 1 tuổi và tôi đã thành công. Lần đó, tôi là người duy nhất trong đội đoạt giải. Tôi vui mừng khoe với chị mà không nhận ra chị đang rất buồn vì chị chỉ thiếu chỉ tiêu 0,2 điểm. Nhưng dù thế, chị không mắng tôi, còn động viên tôi phải tiếp tục thi lên cấp tỉnh, đoạt giải thay chị. Môi chị cười nhưng mắt chị ướt nhòe, vào lớp chị khóc rất to. Tôi đứng bên ngoài không giám vào an ủi chị, cảm thấy tội lỗi khi đã khoe thành tích khiến chị buồn
ngày hôm sau, chị lại trở về như bình thường, dịu dàng nói chuyện với tôi, còn kích lệ tôi cố lên. Tôi không muốn phụ lòng chị, chăm chỉ học tập nhưng lần thứ 2, tôi không có giải. Bố mẹ trách mắng tôi thậm tệ, chê bai tôi con trai còn đứa không học hành đàng hoàng, tốn tiền ăn học,... Tôi ức lắm nhưng không biết bày tỏ với ai. Đến lớp tôi nói với chị tôi không đoạt giải, chị không trách tôi như bố mẹ, còn vỗ vai tôi an ủi: "Không sao cả, em hơn chị là được". Chị tự hạ thấp mình để tôi không thấy tự ti. Lúc đó tôi cảm động lắm, ước gì ai cũng như chị thì tốt
Ở lớp, tôi không hòa đồng được với các bạn vì chỉ chăm học tối ngày, ít tham gia hoạt động chung, chỉ chăm chăm vào sách vở như mọt sách để hài lòng bố mẹ. Niềm vui nhỏ mỗi ngày của tôi là được đi bộ cùng chị đến nhà để xe, tôi luôn cố gắng tranh thủ nói thật nhiều với chị, càng nhiều càng tốt khiến mọi người đi qua nghĩ tôi không bình thường, chỉ có chị là lặng lẽ lắng nghe tôi, tôi vui lắm
Nhưng hết năm lớp 6, bố mẹ cho tôi chuyển trường với mong muốn sẽ đỗ vào trường cấp 3 danh giá hơn. Tại trường mới, tôi phải cạnh tranh thành tích ác liệt hơn hẳn, ai cũng coi là kẻ thù trong lớp, không lấy một người bạn thật sự. Tôi vẫn không quên được chị nhưng đã không thể gặp được nữa.
Được cái nhà tôi gần trường, nếu may mắn có thể nhìn thấy chị đi lướt qua. Nhưng chị đi rất nhanh, tôi chỉ kịp trông theo bóng chị và không thể cất lên tiếng gọi nào
Năm ấy tôi hay tin chị đỗ vào ngôi trường cấp 3 nhỏ tại địa phương, trường mà chị mong muốn. Trong 1 năm lớp 9, tôi không trông thấy chị 1 lần nào vì giờ chị đã lên 10, sẽ không còn đi qua nhà tôi nhưng tôi vẫn không bỏ được thói quen chờ đợi ở trước cửa vào mỗi buổi sáng, lỡ như...
Lần đầu tiên trong đời tôi làm trái ý bố mẹ, tôi không muốn thi vào ngôi trường lớn mà họ mong muốn mà muốn vào cùng trường với chị. Tôi không nói cho họ biết lý do, chỉ cố chấp nói "Con muốn vào trường này!". Bị đánh mắng riếc nhưng tôi không thay đổi, nếu lần này không được, tôi sợ sẽ không bao giờ gặp được chị mất!
Cuối cùng bố mẹ cũng chỉ đành đồng ý. Năm này tôi đỗ thủ khoa, 1 cậu học sinh học trường chuyên nhưng thi trường bình thường thì đỗ thủ khoa là điều dễ hiểu. Tôi lập tức đi tìm chị May quá chị vẫn nhớ tôi!
Ngày nào tôi cũng kiếm cớ đi gặp chị nhưng hơn nửa là không gặp được vì lịch học của chị quá dày, một kì tôi chỉ nói chuyện được với chị 3-4 lần. Chị lên lớp 12, chuẩn bị thi tốt nghiệp nên tôi không giám làm phiền chị nhiều nữa nhưng tôi quyết tâm, năm nay phải tỏ tình được với chị! Tôi muốn đợi chị thi tốt nghiệp xong rồi nói để chị đỡ phải suy nghĩ gì nhưng cơ hội đã không đến. Thi tốt nghiệp xong, chị đi du lịch cùng gia đình để khuât khỏa đầu óc. Tôi đợi chị, hay tin chị đỗ tốt nghiệp còn vui thay chị, nhưng chị không về nữa, đỗ tốt nghiệp xong chị ra nước ngoài
Tôi chỉ biết chị du học ở Anh, còn lại đều không biết. Tôi lại quyết tâm học tập, trở nên thành đạt để qua bên đấy tìm chị. Học xong đại học, tôi làm việc quần quật 5 năm để khi gặp lại có thể cho chị cuộc sống tốt nhất. 1 đi công tác ở Anh, tôi nhân cơ hội tìm chị. Đứng trước cổng nhà chị nhưng chị không có ở nhà, tôi để lại 1 bó hoa và giấc nhắn "Chị còn nhớ em không", kèm sdt. Tối đó chị gọi tôi, chúng tôi ôn chuyện cũ đến sáng và khiến chị bị đi làm muộn, tôi thấy rất có lỗi. Thời gian sau, chúng tôi hẹn gặp nhau, tôi không ngần ngại khoe thành tích với chị như năm xưa cùng lời tỏ tình vội vã. Chị từ chối, tôi đoán được và tuyên bố sẽ theo đuổi chị. Chị nói là tùy tôi. Oke, tùy tôi. Tôi sẽ khiến chị thích tôi
Theo đuổi dòng dã 2 năm, mãi chị mới đồng ý. Chúng tôi cũng sắp 30 rồi nên cũng tính chuyện kết hôn, bố mẹ chị rất hài lòng về tôi. đám cưới diễn ra trong sự chúc phúc của tất cả mọi người. Nhưng chỉ là, lúc đón dâu... Xe chúng tôi gặp tai nạn.
Tôi được cứu sống nhưng còn chị..., vì mất máu quá nhiều nên không qua khỏi. đám cưới tôi hàng ao ước nhất lại cướp đi sinh mạng của người tôi yêu. Tôi đã có suy nghĩ muốn đi theo chị nhưng trước khi làm chuyện dại dột đó, tôi mơ thấy chị
chị nói tôi phải sống cho tốt, không được nghĩ quẩn, nếu không chị sẽ khôn yêu tôi nữa. Tôi không tin vào tâm linh nhưng lại thật sự nghe theo chị ở trong giấc mơ.
Tôi cố gắng sống, không yêu thêm ai, không kế hôn, hằng năm vẫn thăm hỏi gia đình chị, thăm chị vào những ngày giỗ, tết,... thậm chí không có ngày gì, chỉ cần tôi nhớ thì sẽ đến tạ mộ chị
Thời gian ngót nghét, giờ tôi đã sắp U40 rồi, cố gắng đi thêm nửa đời người nữa thì sẽ được gặp chị...
15
1,137
Chia sẻ
Bình luận (15)
Bài viết liên quan
Tôi là nữ. 22t, thuộc cộng đồng LGBT, tôi có 1 chị người yêu hơn mình 2 tuổi. Chuyện tình này đối với tôi rất đẹp, rất sâu nặng và tôi có ý định tiến xa hơn với chị trong tương lai. Ngày tôi thổ lộ về...
20 bình luận • 1,109 lượt xem • 3 tháng trước
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
Mình xin kể câu chuyện về gia đình anh họ mình để các bạn góp ý giúp như sau: Anh họ mình và vợ lấy nhau đã được 20 năm, giờ anh chị cũng đã gần 50 tuổi. Khi mới lấy nhau chị là gái Hà Nội gốc mấy đời...
12 bình luận • 1,111 lượt xem • 3 tháng trước
Người ta vẫn nói :"vết thương từ gia đình là vết thương khó chữa lành nhất" , phải , đúng là như vậy . Gia đình tôi có thể nói là hạnh phúc , trong ký ức của tôi cha mẹ chưa bao giờ cãi nhau to , họ l...
13 bình luận • 1,131 lượt xem • 3 tháng trước
Mọi người có thể không tin nhưng môi trường học đường hiện nay không còn đơn thuần như ngày xưa nữa. Em là 1 học sinh lớp 8 và mỗi ngày đi học, em đều cảm thấy mệt mỏi. không phải vì kiến thức quá nặn...
13 bình luận • 1,132 lượt xem • 4 tháng trước