Tôi và bạn thân
4 tháng trước
Tôi và bạn thân tôi đều là nữ. Chúng tôi quen nhau từ cấp 2, cấp 1 tôi bị bạn bè cô lập, em ấy thì hay bị bắt nạt, trêu chọc ác ý.Chúng tôi gặp nhau như một sự cứu rỗi, chúng tôi có phần giống nhau nên rất dễ đồng cảm. Em ấy cao hơn tôi dù sinh sau, trưởng thành hơn, chín chắn hơn,... khiến tôi có cảm giác được dựa dẫm, được chữa lành sau khoảng thời gian lớp 5 kinh khủng. Cấp 1, tôi và em ấy đều phải đi dỗ dành những người bạn trẻ con hay dỗi. Nên khi làm bạn, chúng tôi đều thấu hiểu và không bao giờ giận dỗi nhau, có gì thì thẳng thắn nói ra rồi vô tư như bình thường
Tôi rất dễ tính nên hay thuận theo em ấy, khi đi ăn hay gì, em ấy luôn là người chọn món. Tôi cũng là người chân thành, thích tặng quà sinh nhật cho bạn. Năm lớp 6, vì sinh nhật của em ấy vào nghỉ hè nên tôi đã tặng trước vào ngày tổng kết. Đến mãi một năm sau, tôi mới biết mình là người bạn đầu tiên tặng quà sinh nhật cho em. Thỏa mãn thật đấy...
Chơi lâu hơn, em bắt đầu tâm sự với tôi về gia đình em. Mẹ em cưới nhiều chồng nên tình cảm gia đình của em không được trọn vẹn và em nói, em thấy vui vì tôi đã chơi với em. Tôi cũng vậy, em là người bạn đầu tiên đối sử với tôi chân thành như thế
Quan hệ chúng tôi dần mập mờ hơn khi thường xuyên nắm tay, ôm ấp, khoác vai, ôm nhau ngủ trong giờ chơi, nằm lên đùi nhau, đút cho nhau ăn,... mấy hành động này các cặp bạn thân khác cũng hay làm nhưng người ngoài nói, nhìn như chúng tôi đang yêu đương hơn. Tôi chỉ biết cười gượng, không nói gì...
Tôi không phản đối mà còn thấy vui, vì hình như tôi thích thích em... Nhưng tôi biết, chúng tôi sẽ không bao giờ đến được với nhau vì tôi biết, tôi thích em là có lý do.
Đối với tôi, thích thật sự là thích khi đối phương không có gì cả. Thích vì đối phương đẹp chỉ là thích vẻ bề ngoài, thích vì đối phương nhiều tiền là lợi dụng, thích đối phương vì họ tốt với mình, đấy là cảm động. Và tình cảm tôi dành cho em là cái cuối cùng. Tôi thích em vì em cho tôi cảm giác được trân trọng, bảo vệ và ấm áp, điều mà tôi hiếm khi nhận được
Khi nhận ra tình cảm của mình, tôi đã không mấy bất ngờ và cũng không suy nghĩ nhiều. Tôi biết, dù tôi có tỏ tình thì em ấy cũng không đồng ý vậy nên tôi không cần phải nghiêm túc, sâu xa. Rồi tôi tỏ tình em, nói như một trò đùa và em cũng vậy, vui vẻ cười phá lên. Lời tỏ tình của tôi kết thúc không có câu trả lời.
Tất cả những sự việc trên là khi chúng tôi cấp 2
Lên cấp 3, dù đỗ cùng trường nên học khác lớp, tình cảm của chúng tôi cũng phai nhạt đi nhưng em trong lòng tôi vẫn có 1 vị trí khó quên. trước khi vào lớp mới, em nói với tôi "Mày không được chơi với đứa nào giống như chơi với tao đâu đấy". Tôi không hiểu em có ý gì nhưng mọi người cũng biết, khi thích một ai đó, mọi hàng động của họ trong mắt mình đều có thể suy diễn thành họ có ý với mình và tôi cũng vậy (Dù biết được bản chất thật)
Quan hệ chúng tôi dần chuyển thành bạn bè bình thường, tôi cũng có bạn thân mới và tất nhiên, bạn mới này không thể sâu sắc được như tôi với em
Kỉ niệm cấp 3 của chúng tôi không có nhiều, lâu lâu đi ăn kem với nhau 1 lần, kể chuyện lặt vặt không đáng nói, xa mặt thì cách lòng thôi
Tốt nghiệp, tôi và em đã xa lại càng xa. Tôi đi du học, em học đại học trong nước, gần như cắt đứt liên lạc. Khi du học, tôi không yêu đương với ai cả vì tiêu chuẩn của tôi khá cao, cộng với quan điểm về tình yêu bên trên thì tôi nghĩ, tôi ế cũng đáng.
Học xong, tôi về nước và gặp lại em ở thành phố mới, nơi tôi làm việc. Trùng hợp làm sao, em là người yêu của đồng nghiệp tôi (nam giới), chúng tôi ôn lại nhiều chuyện cũ, hình như em có vẻ muốn gắn kết lại với tôi, tôi vui vì điều đó. Tôi bắt đầu tìm hiểu cuộc sống những năm này của em, em rất ưu tú, đạt nhiều thành tích cao,... Chỉ là, em thay người yêu như thay áo, từ lúc vào đại học đến giờ cũng chỉ mới 7 năm, em đã chia tay với 5 người, bao gồm cả nam lẫn nữ.
6 tháng sau, đồng nghiệp của tôi bị đá. Tôi là người ở giữa, cố gắng khiến họ quay lại với nhau nhưng em ấy nói người em ấy yêu không phải đồng nghiệp tôi. Tôi cũng hết cách
Nhưng thời gian sau đó, em ấy không quen người mới, cứ rảnh là rủ tôi đi ăn kem như hồi cấp 3. Công việc của tôi lại bận, thường xuyên từ chối em ấy. Đến khi bị từ chối nhiều quá, em ấy nhắn tin hỏi tôi: Mày còn thích tao không?
Lúc đó tôi đã quên mất lời tỏ tình năm xưa, nhắn: Mày bị gì thế?
Rồi em ấy nhắn một tràng dài, nội dung thật ra em ấy đã nhân ra em ấy thích tôi từ hồi cấp 3. Sau khi chia lớp, không có tôi bên cạnh mới khiến em ấy thấy trống vắng, nhận ra tình cảm thật của mình
Tôi không biết phải trả lời thế nào cả. Tôi có nên đồng ý với em ấy, thừa nhận tình cảm hồi đó không? Nhưng chỉ là hồi đó, bây giờ tôi chỉ coi em ấy như 1 người bạn đặc biệt. Mới cả tôi không có ý định yêu đương. Nhưng tôi sợ em ấy sẽ tổn thương?
13
1,177
Chia sẻ
Bình luận (13)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi gặp chị năm 12 tuổi khi cả 2 cùng ở chung 1 đội tuyển học sinh giỏi. Lẽ ra lớp 6 chưa được đi thi đâu nhưng nhờ bố mẹ quan hệ mà tôi miễn cưỡng được vào đội. Chị học giỏi lắm, trong mắt tôi chị gi...
15 bình luận • 1,138 lượt xem • 4 tháng trước
Tôi năm nay 40 tuổi tròn. Tôi đã 2 đời vợ và bị cả 2 người vợ phản bội. Liệu có ai khổ như tôi? Tôi sinh ra ở Hà Nội, gia đình tôi kinh tế khá tốt nên từ nhỏ tôi chỉ việc quan tâm đến học hành. Tôi th...
28 bình luận • 1,798 lượt xem • 4 tháng trước