"TÔI' CÒN LÀ TÔI KHÔNG?
3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi.
Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói:
“Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.”
Tôi chưa từng nhìn thấy mẹ bằng da thịt. Chỉ có tấm ảnh cũ bạc màu mà bà vẫn giấu trong ngăn áo.
Còn cha thì chưa từng tồn tại trong bất kỳ câu chuyện nào. Người ta bảo ông mất sớm. Mất khi tôi còn trong bụng mẹ.
Năm 18 tuổi, tôi học như điên để giành học bổng thoát khỏi cái làng mục nát này.
Nhưng trong lần kiểm tra thể lực sơ loại, tôi đổ gục.
Bác sĩ kết luận: hư một quả thận. Suy thận cấp. Nếu không ghép kịp, tôi sẽ không qua khỏi tuổi 18.
Cô Thu — giáo viên dạy văn của tôi, người duy nhất thật lòng quan tâm — đã bỏ ra 10 tỷ đồng để lo ca ghép.
Tôi khóc cạn nước mắt.
“Sau này em sẽ trả lại cho cô. Bằng mọi giá.”
Cô chỉ cười và xoa đầu tôi, dịu dàng như thể tôi là con ruột.
Sau ca ghép, cơ thể tôi phục hồi dần. Nhưng… giấc ngủ thì không.
Tôi liên tục mơ. Một giấc mơ lặp đi lặp lại.
Trong đó, một người phụ nữ bị trói chặt vào ghế gỗ. Miệng bị nhét giẻ, mắt mở trừng trừng trong tuyệt vọng. Rồi một bóng đen xuất hiện. Hắn trùm kín mặt. Hắn cầm dao.
Tôi không thấy cảnh máu.
Chỉ thấy ánh mắt người phụ nữ ấy.
Nó ám tôi đến tận khi tỉnh dậy. Mỗi đêm.
Một ngày, tôi về quê thăm bà. Khi lật tìm mấy tấm ảnh cũ, tôi thấy gương mặt mẹ mình.
Tôi chết lặng.
Chính là người phụ nữ trong mơ.
Vài hôm sau, tôi tình cờ đọc một bài báo y khoa:
“Một số bệnh nhân sau khi ghép tạng mô tả việc xuất hiện ký ức, cảm xúc hoặc thậm chí giấc mơ liên quan đến người hiến tạng. Giả thiết ‘ký ức tế bào’ đang được nghiên cứu nhưng chưa thể bác bỏ hoàn toàn.”
Tim tôi thắt lại.
Tôi tìm thông tin người hiến thận. Hệ thống hiển thị:
Nguyễn Văn Hưng, 48 tuổi. Bán thận để lấy tiền lo cho con gái vào đại học.
Có gì đó không đúng. Tôi đến công an. Kể tất cả.
Vài ngày sau, họ xác nhận:
Tên mẹ tôi có trong danh sách người mất tích suốt 16 năm. Hồ sơ chưa từng được phá giải.
Tôi cho họ xem ảnh. Giao nộp mọi thông tin tôi thu thập.
Công an lần ra Hưng. Triệu tập anh ta.
Lúc gặp, Hưng gầy sọp. Khuôn mặt thất thần. Anh ta không khai gì ngoài một câu:
“Tôi bán thận để lo cho con gái. Tôi không giết ai.”
Cảnh sát thôi miên. Trong trạng thái vô thức, anh ta gào lên:
“Tôi bị trói… tôi thấy người phụ nữ… cô ấy bị đánh… có máu… có một tên mặt bịt kín… nó bắt tôi ký giấy… nói là để con gái tôi đi học… nhưng rồi nó lấy hết tiền… mười tỷ…”
Một sĩ quan hỏi:
“Anh nhớ kẻ đã ép anh không?”
Hưng mở mắt. Nhìn tôi trân trối.
“Là cô. Tôi nhớ rõ. Cô chính là người đã khiến tôi phải làm vậy.”
Tôi chết sững. Lồng ngực không còn không khí.
Tôi không bị bắt ngay. Nhưng bị theo dõi.
Rồi một đêm, khi đang ngủ trong bệnh viện tâm thần (nơi tôi đến kiểm tra theo lệnh), bác sĩ cố ý thôi miên tôi… trong trạng thái mộng du.
Băng ghi hình lại toàn bộ.
Tôi nói. Không biết mình đang nói.
“Mẹ là thứ dơ bẩn. Cặp kè, ăn chơi, bỏ con… để rồi về đây làm gì. Về làm gì!”
Tôi — trong giấc ngủ — đứng dậy, cười.
“Bà đã chết. Chính tôi giết bà. Tôi cũng khiến thằng ngu kia đưa tiền về cho ‘tôi’ khác. Đáng đời.”
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và bị đọc lệnh tạm giam.
Bà đến thăm tôi trong trại.
Tôi khóc. Tôi không biết phải tin gì nữa. Tôi gào lên:
“Bà không hề có mặt lúc đó… sao bà lại biết tất cả?!”
Bà không nói.
Chỉ nhìn tôi. Lâu thật lâu.
Rồi bà đưa tôi một mảnh giấy cũ. Trên đó là giấy khám bệnh.
Ung thư thận giai đoạn cuối.
Tôi bàng hoàng. Bà đã gục xuống mãi mãi, để lại tôi vô vàn đau đớn, ngơ ngác, bàng hoàng, sửng sốt...
Tôi không biết phải gọi chuỗi sự kiện ấy là gì – một lời nguyền, một định mệnh, hay là cái giá cho sự thật mà tôi chưa từng sẵn sàng đón nhận.
Tôi chỉ biết... hôm ấy, tôi lật mặt sau tờ giấy khám bệnh cũ của bà nội – thứ tôi vô tình cầm lên khi đang sắp xếp lại ngăn kéo tủ đầu giường. Tôi không mong chờ gì ngoài một vài dòng chỉ định thuốc. Nhưng nét chữ nghiêng nghiêng, vụng về ở mặt sau khiến tim tôi ngừng lại vài nhịp:
"Nếu con đọc được những dòng này, có lẽ bà không còn bên con nữa. Nhưng sự thật thì vẫn còn đó…"
Tôi đọc tiếp. Và từng chữ như rút ruột tôi ra:
Hoá ra... tên Hưng kia – người đàn ông tôi từng cho là kẻ bán thận – lại chính là đứa con trai mà bà nội tôi đã tìm kiếm suốt tám năm ròng rã. Bà từng kể có một người con thất lạc, nhưng chưa bao giờ nhắc đến tên hay quá khứ của người đó. Tôi tưởng đó chỉ là vết thương cũ mà bà không muốn đào lại.
Nhưng bà đã biết từ lâu. Trong một lần tình cờ lướt Facebook, bà thấy thông tin cá nhân và hình ảnh một người đàn ông – mọi thứ trùng khớp. Từ vết sẹo trên cổ, dáng đứng đến ánh mắt hằn học đó. Không thể sai được. Nhưng khi bà nhắn tin, hắn đã chặn. Hắn không xem bà là mẹ nữa.
Thế rồi… trớ trêu thay… căn phòng nơi tôi giết mẹ – trong cơn mộng du – lại chính là căn phòng nằm trên mảnh đất mà bà đang cho thuê. Một căn nhà cấp 4 cũ kỹ ở rìa huyện, tưởng như bị bỏ hoang. Tôi từng vô tình chọn nơi đó để tĩnh tâm học ôn thi. Nhưng bà – với tư cách là chủ đất – đã lặng lẽ theo dõi căn nhà qua camera bà lắp từ lâu.
Bà xem lại toàn bộ đoạn ghi hình. Và bà thấy tôi. Nhưng không phải "tôi" – mà là một "tôi khác": lặng lẽ, lạnh lùng, tàn nhẫn. Ánh mắt ấy... chưa từng xuất hiện trong bất cứ đứa trẻ nào bà từng biết. Từ lúc đó… bà đã biết hết. Cả chuyện tôi mộng du. Những đêm tôi ở quê ngủ cùng bà, chính bà đã theo dõi. Bà không ngủ. Bà lặng lẽ nhìn từng bước chân tôi đi, từng câu tôi thì thầm với bóng đêm.
Và rồi, một cú sốc nữa – thứ khiến máu tôi như ngừng chảy khi đọc đến: Hưng… lại là bố tôi.
Tôi chết lặng.
Tôi… đã hại bố mình? Làm tổn thương người cha mà tôi không hề biết mặt? Mà tôi từng khinh bỉ? Từng ghét cay ghét đắng? Là thật sao?
Cảnh sát khi nghe bà nội kể lại, đã yêu cầu thôi miên tôi lần nữa. Lần này, tôi chìm sâu vào bóng tối – và trong giấc thôi miên ấy, mọi mảnh ghép vụn vỡ đều hiện lên rõ ràng.
Bố tôi – từng bị lừa bán sang Campuchia làm nô lệ. Suốt những năm tháng đó, không ai nghe được tin tức gì từ ông. Mẹ tôi tưởng ông đã chết, gia đình tôi cũng vậy. Nhưng ông không chết. Ông trốn thoát, trở về, và… lặng lẽ dấn thân vào băng đảng xã hội đen. Ông không trở lại với mẹ tôi. Ông sống một đời khác. Và tôi – trong cơn mộng du, bằng cách nào đó – biết hết. Từng chi tiết.
Tôi oán hận. Oán cả mẹ, cả bố. Nhưng thay vì giết, tôi chọn cách khác… kinh tởm hơn: lợi dụng.
Tôi – trong bóng tối – đã ép ông ta nói dối về chuyện bán thận, để tạo lòng tin. Và khi hắn sợ hãi, khi hắn cầu xin tôi tha mạng, tôi buông tha – nhưng không phải vì thương hại. Mà vì... tôi muốn lợi dụng. Tôi khiến ông chuyển 10 tỷ đồng – nói là "đóng học phí cho con gái" – nhưng thực chất, tôi – cái tôi trong bóng tối ấy – đã giấu toàn bộ số tiền đó trong ký túc xá nơi tôi đang ở.
Sau cuộc điều tra mở rộng, cảnh sát tìm thấy trọn vẹn 10 tỷ trong một ngăn tủ sắt bí mật. Không ai tin vào mắt mình.
Cô giáo Thu – người từng hy sinh cả gia sản để tôi được sống – bật khóc khi ký vào bản khai. Mọi người bạn của tôi… quay lưng. Không một lời hỏi han. Chỉ có ánh mắt thất vọng, ghê sợ. Tin tức tràn ngập mạng xã hội: "Nữ sinh lừa cha ruột, giết mẹ – sống hai mặt suốt nhiều năm."
Tôi không thể phản bác. Vì tôi cũng không còn chắc bản thân là ai.
Tôi – trong cơn mộng du – đã sống một cuộc đời khác. Một tôi đầy toan tính, lạnh lùng, sắc bén và độc ác.
Bây giờ, tôi ở đây. Trong phòng giam. Nhìn từng vệt nắng xiên qua song sắt. Mỗi sáng, tôi tỉnh dậy trong hoang mang. Tôi là ai? Là đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi? Là kẻ giết người? Hay chỉ là một con rối bị tâm trí mình điều khiển?
Tôi sợ đêm. Vì đêm… tôi lại sống thật.
Tôi sợ sáng. Vì sáng… tôi lại thấy tội lỗi.
Và có lẽ… tôi không thể sống nữa. Không phải để trốn tội. Mà vì không còn can đảm nhìn vào chính mình trong gương.
Tôi… đang chuẩn bị kết thúc cuộc đời ác độc này.
2
1,119
Chia sẻ
Bình luận (2)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi gặp chị năm 12 tuổi khi cả 2 cùng ở chung 1 đội tuyển học sinh giỏi. Lẽ ra lớp 6 chưa được đi thi đâu nhưng nhờ bố mẹ quan hệ mà tôi miễn cưỡng được vào đội. Chị học giỏi lắm, trong mắt tôi chị gi...
15 bình luận • 1,137 lượt xem • 4 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,164 lượt xem • 3 tháng trước
Như mọi người cũng thấy, trong xã hội bây giờ thì các mối quan hệ rất quan trọng, nó giúp chúng ta thăng tiến và đạt được nhiều lợi ích. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi kết giao với rất nhiều người, khôn...
11 bình luận • 1,113 lượt xem • 3 tháng trước