chắc là không ổn rồi
3 tháng trước
xĩn chào, em ở đây để kể câu chuyện của mình. em là một cậu học sinh có thể gọi là khá hoàn hảo. đẹp trai, học giỏi, giao tiếp tốt, có rất nhiều bạn học từng thích em, nhưng em không dám yêu, phần vì sợ mình mới lớn chưa đủ chín chắn, phần là sợ gia đình cấm cản, và tính nết của em khá là kì dị, thích những thứ không được ưa chuộng là triết học, thiên văn, không thích những thứ bạn học thích như tik tok đi chơi đi bời,... nên em chưa từng thật sự bắt đầu một mối quan hệ yêu đương với ai. nhưng vì không muốn các bạn nữ chú ý đến minh và cũng vì đua đòi (và em giỏi nói dối) nên em tạo dựng hình tượng mình là một cậu trap boy đã qua nhiều mối tình (dù chẳng có mối nào), và đúng là em có khiếu tán tỉnh thật nên những lời em nói nghe rất hợp lý và thật.
e sống với vỏ bọc đấy từ năm lớp 8, đến giờ là hơn 1 năm rồi, nó dần ăn sâu vào em, nhiều khi e vô thức nghĩ mình là như thế thật, một đứa có kinh nghiệm yêu. vì thế nên dần dần các bạn con gái dần già không quan tâm đến em. lúc này em mới tháo mạt nạ ra và sống bình thường được. cái thế giới yên bình không tình yêu dính dáng của em tiếp diễn cho đến một tối em nói chuyện với bạn thân, cậu ấy hỏi em là sao lại mập mờ với một 'người chị' (không tồn tại) mà không yêu, liệu thích ai trên lớp à? thì em nghĩ ngay đến cô bạn cùng bàn của mình và trả lời ngay là bạn ấy, lúc đó em cũng không hiểu tại sao, chỉ là cảm giác mình nên và phải nói vậy, dù lúc ấy em chỉ nói theo kiểu diễn kịch thôi, em chưa biết mình thích bạn ấy.
bàn chúng e ngồi là bàn 4 người, bạn ấy và em mỗi đứa một đầu bàn, hai đứa chẳng quan tâm gì nhau bao giờ, nhắn tin không mà nói chuyện trực tiếp cũng ít, thậm chí bạn ấy từng ghét đắng em. thứ duy nhất kết nối cả hai là cô bạn thân chung ngồi giữa và sở thích nói joke của cả hai. (e nhận thấy mình cảm nắng bạn ấy từ lâu rồi, chỉ là chính em cũng không nhận ra tình cảm của mình.)
từ sau tối hôm ấy, em bắt đầu để ý đến bạn ấy nhiều hơn và dần nhận ra rằng mình thích bạn ấy thật, và bạn ấy cũng để ý lại đến em, cũng dần thích em.hai đứa em còn là học sinh, năm nay là năm thì vào mười. vì là năm cuối cấp em cũng không định yêu, nhưng bạn ấy bật đèn xanh quá rõ, qua từng cái chạm vai, cái nhìn và cách nói chuyện thay đổi của bạn ấy, em đã đánh liều tỏ tình dưới sự xúc tác của cô bạn thân chung kia (cô gái này thích em nhưng em không biết vì tưởng cô ấy là người đồng tính)
trong dự tính, bạn ấy đồng ý với em, hai đứa bắt đầu vói nhau. là tình đầu của nhau, cô ấy là người đầu tiên em nói sự thật về đường tình duyên không một dấu chân của mình, và có lẽ là người duy nhất đến bây giờ biết. em rất trân trọng và vun vén những tình cảm này, em mơ mộng về một ngày xa cả hai kết hôn. nhưng cô ấy là người thực tế, chuẩn bị sẵn tư tưởng cho em để đến ngày kết thúc. và có vẻ ngày ấy đến sớm thật
yêu nhau được một tháng, em yêu sâu đậm, cô ấy thì bình bình. cả hai bị bắt chia tay một lần từ phía gia đình cô ấy nhưng em thuyết phục được cô ấy ở lại. sau lần ấy có thêm lần hai, lần này em không giữ được, cả hai chia tay thật. sau khi chia tay cô ấy gặp khủng hoảng về tâm lý, có vẻ có các triệu chứng của phân ly nhân cách, một muốn ở lại với em, yêu em sâu đậm, một muốn rời đi. và cô ấy chọn rời đi thay vì ở lại, nói ra tình cảm sâu đậm thực sự đang có trong cô ấy để giết chết tình yêu này nhanh hơn.
cái ngày kỷ niệm một tháng là ngày chia tay, là tình đầu nên em đau khổ, đau chết đi sống lại. có lẽ vì thế mà em sợ mất cô ấy mãi mãi, sinh ra mong muốn quay lại mãnh liệt. em tìm kiếm trợ giúp từ khắp nơi, và may thay em có một người chị cả hai quen chung, em thân với chị ấy và được tạo điều kiện nói chuyện với đối phương. sau vài lần nói chuyện, em đã thanhf công được cô ấy trao cho cơ hội tán lại từ đầu. nhưng không ổn là chỉ còn hai tháng đến khi thi vào cấp 3. nếu không cân bằng được, em sẽ mất cả hai, tương lai và tình cảm.
em lên kế hoạch cẩn thận và tỉ mỉ cho hai tháng rồi vứt xó không động đến. em dùng cái khả năng của mình, khả năng gì nhỉ? em không biết, chỉ là nó giúp em tạo được sự an toàn trong cô ấy và nuôi lớn nó lên. em nhẹ nhẹ quan tâm, từng điều nhỏ nhặt, làm cô ấy cười nhiều hơn. em suýt tán đổ được cô ấy
cái cây mới nhú mầm, em đã vội nhổ bộ rễ mong manh lên kiểm tra. một buổi tối sau khi em gần như nắm chắc tình cảm của cô ấy, em lỡ nói chuyện quá sâu, vô tình chạm vào chỗ đau tỏng tim đối phương. và cô ấy khép lòng lại. em lại đau khổ khi một lần nữa biết cô ấy không muốn tiếp tục.
nhưng đã cố thế này rồi lại bỏ đi thì không được, đâm lao phải theo lao, em cố chấp, không biết có gọi là cố chấp khoogn nhưng nó nhẹ hơn thế, chỉ alf em cứ cố gắng đi theo cô ấy, bắt lấy từng chi tiết nhỏ mang theo hy vọng. và cô ấy, một lần nữa nhẹ mở lòng với em, nhưng trước cửa trái tim bây giờ đã có gã bảo vệ mang tên nỗi sợ. nỗi sợ gia đình, sợ thi cử, sợ đau thương chia tay một lần nữa đã ngăn cô ấy yêu em như bình thường, dù em biết rằng cô ấy rất yêu mình.
đỉnh điểm vào hôm chụp kỷ yếu, mới tối qua hai đứa còn nhắn tin như đã yêu rồi thì đến lúc chụp cô ấy lại miễn cưỡng với em. rồi lúc em, cô ấy và cô bạn thân chung kia đi uống nước với nhau, cô ấy nói thẳng: "t không muốn, bây giờ t không muốn, t muốn mình cứ chỉ làm bạn của nhau, giữ khoảng cách với t nhé?". em chết lặng lần 2. không thể ngờ mọi thứ sẽ đi theo hướng này. thật tồi tệ, em đã viết cả chục bài hát vì chuyện này.
nhưng những ngày cuối cùng cô ấy lại thay đổi thái độ 180*. cô ấy gần gũi còn hơn 1 tháng yêu nhau chính thức, nói yêu em, nhớ em, cô ấy đang vớt vát lại gì đó trong những ngày cuối cùng. em không biết việc mình chưa từ bỏ cô ấy có phải đúng không nhưng lúc ấy em đã vui vì mình chưa từ bỏ.
có điều cô ấy chưa sẵn sàng để bắt đầu thật sự. và chúng em thỏa thuận sẽ là mập mờ đến khi có điểm, tức là ngày mai, khi mà mọi gánh nặng điểm số, tường lớp khép lại rồi, thì em sẽ nói những gì cần nói để hai đứa quay lại (em không muốn gọi là quay lại vì những gì em làm là tán lại từ đầu, muốn bắt đầu một mối quan hệ khác chứ không phải chốn cũ đã qua, nhưng không còn từ nào ngắn gọn hơn nên em dùng quay lại vậy).
đến ngay lúc này, chúng em vẫn cứ nói yêu nhau, nhớ nhau nhưng em lại sợ phải nói ra những gì mình đã ấp ủ. em sợ cô ấy sẽ từ chối dù những gì cô ấy đã làm khẳng định rằng sẽ không có chuyện cô ấy không đồng ý đâu. nhưng em vẫn cứng họng. có thể lúc sáng cô ấy vẫn như mọi khi nhưng càng về gần thời điểm em nói ra, cô ấy càng hint một sự sợ hãi nhỏ trong mình.
em sợ quá, không thấy ổn chút nào cả.....
22
1,156
Chia sẻ
Bình luận (22)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,165 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Mình là một đứa con gái.Từ thời c1, mình đã chẳng nổi trội về mặt nào cả, mình nhút nhát, nhưng mình không hề tự ti vì ngoại hình có chút mũm mĩm của bản thân, thậm chí còn tự tin về cả làn da ngăm củ...
20 bình luận • 1,096 lượt xem • 3 tháng trước