Có cách nào để tìm về chính mình không?
4 tháng trước
Mọi người có thể không tin nhưng môi trường học đường hiện nay không còn đơn thuần như ngày xưa nữa. Em là 1 học sinh lớp 8 và mỗi ngày đi học, em đều cảm thấy mệt mỏi. không phải vì kiến thức quá nặng mà là em không muốn đối mặt với các bạn học.
Bây giờ các bạn đối sử với nhau không còn chân thành như ngày xưa nữa mà lúc nào cũng đeo một lớp vỏ nụ cười, giống như các bạn chỉ đang cố gắng tìm cái để nói chuyện với nhau, không quan tâm ý nghĩa của chúng. Các bạn nói những thứ vô nghĩa, nhảm nhí,thô tục,... kiểu: Tao đến từ sao hỏa, mày là con của 1 con d*, mày th*m ở nhà tao à,... Một vài lần thì còn cười được nhưng càng ngày em càng thấy nó sáo rỗng. Nhưng trong một tập thể, kẻ khác biệt sẽ là kẻ bị cô lập. Em không còn cách nào khác ngoài hùa theo các bạn
Ngoài hùa theo sự sáo rỗng đó, em còn phải là người tạo ra sự sáo rỗng giống các bạn nếu không sẽ bị coi là kì lạ, nhạt nhẽo
Có thể mọi người sẽ nói, việc gì em phải để ý ánh mắt của người khác? Mình không hòa nhập được thì mình tìm chỗ khác. Nhưng mọi người à, nó đâu có dễ như thế. Nhóm em chơi cùng là nhóm gồm các bạn học giỏi, quyền lực trong lớp, nếu em không chơi với bọn họ nữa, bọn họ sẽ ghét em. Khi họ ghét em, những bạn muốn lấy lòng họ cũng sẽ hùa theo ghét em và em sẽ bị cô lập. Bị cô lập, đồng nghĩa với sẽ không ai chơi với em, giúp em trong giờ kiểm tra hay giờ thi, họ có thái độ bài xích ra mặt, nói lời cay độc,... lớp em có vài bạn bị thế rồi
Em nhận ra, trong nhóm em không phải bạn nào cũng xấu, mấy bạn ấy cũng giống em, phải hùa theo và cụ thể là hùa theo lớp trưởng. Ai cũng muốn lấy lòng Lớp trưởng vì nhỏ đó rất quyền lực. Nhỏ thâm lắm, khi phát hiên ra tật xấu của người mình ghét thì sẽ không nói thẳng đâu, nhỏ cứ im ỉm rồi đi rêu rao cho cả trường biết, kiểu thêm dầu vào lửa ấy. khi đó bạn bị nhỏ ghét sẽ bị xa lánh mà không hiểu lý do vì sao. Bọn em phải cố được nhỏ coi trọng nhưng nhỏ chỉ coi trong những đứa nhỏ lợi dụng được. lấy lòng được nhỏ sẽ được nhỏ bảo kê, nâng tầm vị thế trong lớp.
Cái lớp học của bọn em thật sự vô cùng độc hại và em ngạt thở khi ở đây. lúc nào cũng phải giả tạo, cười cười lấy lòng người khác
Còn nữa, em thấy có 1 điểm kì lạ, các bạn lớp em đang dần áp dụng mất cái cách triết lý nhân sinh, thấu hiểu lòng người, được người người kính nể,... ở trên mạng vào giao tiếp. Mấy cái này khiến người ta coi trọng các bạn ấy hơn thật nhưng nó làm em thất xa lạ, thất vọng, như xung quanh em không có ai là thật lòng hết
Em cứ sống và học tập trong một môi trường không được làm chính mình như thế suốt 3 năm cấp 2, cho đến ngày cuối cùng đi học, em và bạn thân em mới tâm sự với nhau. Bạn thân em là một trong những đứa được coi trọng và vây quanh nhất, trái ngược với em bị lạnh nhạt (do em làm mất lòng nhỏ lớp trưởng vì nói chuyện phiếm về vụ nhỏ chép phao trong giờ thi với bạn của nhỏ). May mắn, dù bạn thân em được nhiều người săn đón nhưng nó chỉ chơi thân với mình em nên nhờ nó mà em được thơm lây. Chúng em tâm sự mấy chuyện không vui trong năm rồi nó nói cho em những khuyết điểm của em, trong đó có sự cứng nhắc. Nó bảo mọi hành động, cử chỉ, lời nói của em đều cứng nhắc khiến người ta khó chịu, nó bảo em nên thoải mái là chính mình hơn.
Em về nhà suy nghĩ rồi em phát hiện, em không biết đâu là chính em nữa rồi! 3 năm giả tạo như thế, em không còn biết con người thật của em là đâu nữa. Em thường phải hùa theo sở thích, niềm vui của người khác,... vì em khá dễ tính nên cảm thấy không có vấn đề lắm nhưng giờ nghĩ lại...
Khi đối diện với người khác, điều đầu tiên em nghĩ là làm thể nào để họ có thiện cảm với mình, suy nghĩ làm thế nào để đáp lại khiến họ hài lòng. Em không nghĩ gì đến cảm xúc, phản xạ tự nhiên của bản thân cả khiến hành động của em bị cức nhắc. Em cũng rất hay lưỡng lực, nghĩ làm sao để người khác vui, cố gắng suy đoán điều họ sẽ làm để bắt chước rồi trong đầu hiện ra 1001 phương án. Em không quan tâm mong muốn của mình, mình sẽ làm gì,...
Đến những ngày gần đây em mới nhận ra những điều đấy nhưng em không thể ngừng lại mấy suy nghĩ lan man, vớ vẩn đó được. Nếu không làm như vậy, em thấy đầu mình rất rỗng, không có cái gì, không có mục tiêu, cảm thấy rất lạc lõng và bối rối
Em nhận ra, hình như em luôn sống theo kiểu "Sao cũng được", sống để làm hài lòng người khác,... Nhưng bây giờ em nhận ra điều đó rồi và muốn sống thật với chính mình thì em lại thấy, em đánh mất chính em rồi... Mọi người có cách nào giúp em không?
13
1,131
Chia sẻ
Bình luận (13)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
Mình là một đứa con gái.Từ thời c1, mình đã chẳng nổi trội về mặt nào cả, mình nhút nhát, nhưng mình không hề tự ti vì ngoại hình có chút mũm mĩm của bản thân, thậm chí còn tự tin về cả làn da ngăm củ...
20 bình luận • 1,096 lượt xem • 3 tháng trước
Mình là một học sinh cấp 2, trong lớp mình không tự đánh giá là quá giỏi nhưng theo điểm số và các bạn trong lớp nhận xét ai cũng khen mình học giỏi đủ thứ. Kiểu “học giỏi” ấy dường như cũng là một lo...
1 bình luận • 152 lượt xem • 1 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước