Chat

Đăng

Bạn

em đang dần mất phương hướng, em nên làm gì đây ạ?

3 tháng trước

Em hiện là học sinh cấp 3. Hè này, ngay từ lúc vừa được nghỉ, em đã không có ý định về quê như mọi năm vì em muốn được ở lại phố để xin việc làm. Em muốn vừa có thêm kinh nghiệm mà còn có thêm tiền tiêu vặt, vì bình thường lâu lâu bố mẹ mới cho ít tiền tiêu vặt thôi, e cũng ngại xin thêm. Một phần nữa là vì em bị mất chiếc máy tính cầm tay giá gần 800k, đó là một khoản không nhỏ với em. Em không dám nói với bố mẹ nên muốn tự tiết kiệm và đi làm thêm để mua lại.
Nhưng gia đình lại ép em về quê. Khi em từ chối, bố mẹ trách móc, nói những lời rất khó nghe. Em không muốn căng thẳng nên đành nghe theo. Đến khi lên lại phố, nhiều chỗ đã ngưng tuyển dụng, em tìm mãi vẫn không thấy chỗ phù hợp nên tạm thời em gác chuyện đi làm qua một bên. Vì không tìm được việc nên em nghĩ hè này mình ở nhà một thời gian, mỗi ngày em chỉ làm việc nhà và nếu được cho tiền, em sẽ tiết kiệm dần để mua lại máy tính.
Sau đó vì sợ ở nhà không sẽ lãng phí thời gian, em có ý định xin đi học thêm năng khiếu. Em muốn học guitar, môn em thích từ lâu nhưng chưa có dịp học. Bố mẹ em thì gợi ý chỗ này chỗ kia, nhưng kiểu chỉ cho có, cũng không đi hỏi giúp hay trao đổi trực tiếp với thầy cô dạy để có sự rõ ràng. Rồi lại nói kiểu như "Học mấy cái đó đâu có ích gì", "thời của bố, đa phần là học theo bạn bè rồi ăn chơi, không lo học hành, mất tập trung" Em cảm thấy mình không được ủng hộ chút nào, em nản quá, không còn hứng khởi và muốn học như trước nữa.
Em cũng từng học võ năm ngoái theo ý bố mẹ. Lúc đầu em không thích lắm, nhưng sau đó em lại thấy hợp nên định hè này quay lại học tiếp. Nhưng bố mẹ lại muốn em chuyển sang chỗ gần nhà hơn. Em thì đã quen môi trường cũ, có bạn đánh cặp ăn ý nên em không muốn đổi. Em trình bày rõ lý do nhưng bố mẹ lại bảo em cố chấp, không chịu nghe lời khuyên, chỉ thích làm theo ý mình. Rồi lại cho rằng em học vì có bạn bè thôi, lên chơi chứ chẳng phải học. Em cảm thấy rất tổn thương, vì trước đó chính bố mẹ là người khuyên em nên học võ ở trung tâm đó.
Ở nhà, không đi học hay đi làm bố mẹ lại nói em vô dụng, không biết làm gì ra hồn, đem em ra so sánh với con nhà người ta, những người biết đi làm thêm kiếm ra tiền. Bố em còn bảo không đi học gì thì đi làm đi, không quan trọng tiền bạc nhưng học được kinh nghiệm. Nhưng khi em giải thích rằng em đã thử hỏi việc rồi nhưng hiện họ không tuyển, thì bố mẹ lại chẳng muốn nghe, vẫn tiếp tục chỉ trích.
Mới đây bạn em giới thiệu một tiệm photobooth đang tuyển, em sợ họ ngưng tuyển sớm nên liền nhắn tin hỏi. Họ hẹn cuối tuần phỏng vấn. Khi em báo cho bố mẹ, bố mẹ lại tỏ ra nghi ngờ "liệu người ta có trả tiền đàng hoàng đúng hẹn không?", "còn có 1-2 tháng nữa là đi học rồi, làm gì nữa?". Rồi lại bảo em nên học đàn, học võ gì đó thay vì đi làm.
Em cũng giận rồi, nên nói thôi không đi phỏng vấn nữa. Thì bố mẹ lại quay sang bảo "Cứ đi phỏng vấn thử đi". Em thật sự không hiểu nổi. Mỗi lúc một ý, mà ý nào cũng muốn em nghe theo. Vì không muốn nói nhiều nữa, em cũng chỉ im lặng, bố lại bảo em ăn vạ, có lúc còn trêu chọc cảm xúc của em, mẹ cũng không quan tâm gì. Em cảm thấy mình càng ngày càng mất phương hướng giữa quyết định của bản thân và những lời khuyên nặng nề từ bố mẹ.
Em biết bố mẹ cũng chỉ muốn tốt cho em. Nhưng họ không thật sự lắng nghe em. Em chỉ mong được tôn trọng, tính em không muốn tranh cãi nhiều, em cũng nhạy cảm và dễ khóc vì những vấn đề về gia đình như thế này, mỗi lần nói chuyện lại thành cãi vã. Em không thể nhắn tin hay viết thư, cũng không thể nói chuyện bên ngoài với bố mẹ được bình thường như em mong muốn.
Giờ em không biết mình thật sự thích gì, muốn gì nữa. Em thấy mệt mỏi với việc phải cố gắng để vừa lòng bố mẹ mà bỏ qua cảm xúc thật của mình. Nhưng em cũng chẳng biết phải làm gì hơn.

1 142

Bình luận (1)


Chị rất hiểu cảm giác bây giờ của em. Ở tuổi của em, việc định hướng bản thân đã không dễ, lại còn phải chịu áp lực từ gia đình thì đúng là rất mệt mỏi. Điều quan trọng nhất là em đã rất ý thức và trưởng thành khi muốn tự kiếm tiền, tự lo cho bản thân, cũng đã biết tìm niềm vui và sở thích như học guitar hay tiếp tục luyện võ. Em đừng quên, bố mẹ cũng lo lắng và muốn tốt cho em theo cách của họ, nhưng có thể họ chưa hiểu hết được mong muốn thực sự của em. Em nên cố gắng chọn thời điểm bình tĩnh để nói chuyện thẳng thắn với bố mẹ, chia sẻ cảm xúc thật của mình, những điều em thích, điều em không muốn, và mong muốn được ủng hộ, được tôn trọng. Đôi khi gia đình cần có thời gian để hiểu nhau hơn. Nếu em cảm thấy quá bí bách, có thể tìm một người lớn khác mà em tin tưởng như thầy cô, anh chị hoặc chuyên gia tư vấn tâm lý để được lắng nghe và hướng dẫn. Hè này em có thể thử sắp xếp lại ưu tiên, tập trung nghỉ ngơi, trải nghiệm những điều em thích như học guitar, vừa giúp em giải tỏa căng thẳng, vừa mở ra đam mê mới cho mình. Hãy nhớ giữ sức khỏe, luôn tin vào bản thân và đừng sợ được lắng nghe cùng chia sẻ. Mỗi người đều cần thời gian để tìm ra con đường phù hợp nhất. Em không cô đơn đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn dần lên nhé! ❤️
3 tháng trước

Bài viết liên quan