Câu chuyện nhỏ của tớ
1 tháng trước
Hồi tớ còn nhỏ, tầm lớp 3-4 gì đó
Mẹ tớ tự dưng bị mệt nên phải đi kiểm tra
xong chiều hôm đó tớ về nhà, tớ thấy mẹ ngồi ở phòng khách, trên tay cầm tờ giấy, chắc là tờ giấy khám bệnh sáng nay. Nhưng trông mẹ buồn lắm, mẹ ngồi đấy , đôi mắt cụp xuống như thiếp đi vì mệt mỏi, nhìn qua cũm thấy mẹ đã rất mệt.
Độ hai ngày sau, bố mẹ nói với chị em tớ rằng bố mẹ phải ra hà nội khám.
Nên ba chị em ở nhà ngoan, lúc đấy tớ chưa biết gì cả, vẫn hồn nhiên dạ vâng tươi cười.
tớ ở nhà cô của bố để bà giám sát việc học tập, nhưng thời gian như kéo dài vô tận, mãi tớ chẳng thấy bố mẹ về, số lần gọi điện video call cũng rất ít ( đa số là gọi bình thường ). Bố mẹ giấu nhẹm lí do vì sao khi tớ hỏi :"Bao giờ bố mẹ về ?" Dường như mỗi khi câu nói đó thốt lên, trong lòng bố mẹ tớ thắt lại, im lặng trầm ngâm. Tớ vẫn không hiểu, chỉ biết mẹ bị bệnh nhưng không biết đó là bệnh gì...
Hóa ra mẹ tớ bị UT m/áu. Mẹ không muốn gọi video call nhiều bởi vì mẹ không muốn ba chị em nhìn thấy khuôn mặt già nua vì mệt mỏi của mẹ. Mẹ bảo mỗi lần mẹ truyển hóa chất, mẹ đều rất sợ, những lúc ấy mẹ lại bỏ ảnh ba chị em con ra xem để có động lực mà cố gắng về thật sớm với chị em. mẹ nói :"Lần đầu tiên mẹ truyền hóa chất, người mẹ nó cứ bật lên, mẹ không biết tại sao nhưng lúc đấy mẹ khóc, mẹ nhớ các con nên mẹ luôn phải cố gắng"
Thời điểm mẹ tớ bị bệnh, chị tớ thi cấp ba. trong thời điểm ôn thi, bác tớ có định nói với chị rằng mẹ bị UT nhưng chị bảo :"Bác không cần nói, con biết hết rồi". Hóa ra chị tớ đã đọc được dòng tin nhắn mẹ tớ nhắn với mọi người, với ông bà. Chị không muốn bác phải nhắc lại vì câu nói :"mẹ con bị UT" đủ cắt xé lòng người.___Nó đau đớn lắm____
Bố mẹ giấu chuyện này tới tận 3 năm, khi tớ lên lớp 5 thì bố mẹ về, lúc ông bà đưa tớ với em trai về. Em tớ chạy ngay đến ôm bố mẹ, nó cười hồn nhiên hỏi : " Bố mẹ đi đâu mà lâu thế? Chẳng chịu về chở con đi chơi". Câu nói hồn nhiên của một đứa trẻ 4 tuổi thôi nhưng tớ nghe xót lòng vô cùng. Tớ không khóc, đúng hơn là không thể khóc...
Hiện tại tớ đã lên lớp 8 rồi, 2 năm tham gia đội tuyển thi TP và đều được giải với hi vọng có thể thấy mẹ cười và tự hào. Mẹ tớ bây giờ phải ra điều trị tiếp, nhưng tớ mong mẹ sẽ cố gắng khỏi nhanh để về với ba chị em, mong mẹ sẽ không còn lần nào phải khóc nữa...
2
153
Chia sẻ
Bình luận (2)
Bài viết liên quan
Như mọi người cũng thấy, trong xã hội bây giờ thì các mối quan hệ rất quan trọng, nó giúp chúng ta thăng tiến và đạt được nhiều lợi ích. Tôi cũng không ngoại lệ, tôi kết giao với rất nhiều người, khôn...
11 bình luận • 1,113 lượt xem • 3 tháng trước
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,182 lượt xem • 3 tháng trước
Câu chuyện này đã qua vài năm, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn thấy tim mình nhói lên – vừa buồn cười, vừa hối hận, vừa tiếc nuối. Vì đó là lần đầu tiên… và cũng có thể là lần cuối cùng… tôi được người...
13 bình luận • 1,092 lượt xem • 4 tháng trước
em tên B sinh năm 2009, hãy tâm sự với em, em vừa kết thúc 1 mqh yêu đương cùng lớp. Vào khoảng đầu lớp 10 em được xếp ngồi chung bàn vs 1 bạn nam bị gãy tay,em là người hướng nội nên cũng ít nói, em ...
16 bình luận • 1,167 lượt xem • 3 tháng trước
Mình và cậu ấy luôn kể cho nhau nghe về mọi thứ. Nhưng mình chẳng biết nữa, tâm trạng và thái độ của cậu ấy luôn thay đổi 1 cách đột ngột và nhanh chóng. Có thể vừa tối hôm qua cậu ấy còn rất vui vẻ, ...
20 bình luận • 1,057 lượt xem • 3 tháng trước