Chat

Đăng

Bạn

Câu chuyện nhỏ của tớ

1 tháng trước

Hồi tớ còn nhỏ, tầm lớp 3-4 gì đó
Mẹ tớ tự dưng bị mệt nên phải đi kiểm tra
xong chiều hôm đó tớ về nhà, tớ thấy mẹ ngồi ở phòng khách, trên tay cầm tờ giấy, chắc là tờ giấy khám bệnh sáng nay. Nhưng trông mẹ buồn lắm, mẹ ngồi đấy , đôi mắt cụp xuống như thiếp đi vì mệt mỏi, nhìn qua cũm thấy mẹ đã rất mệt.
Độ hai ngày sau, bố mẹ nói với chị em tớ rằng bố mẹ phải ra hà nội khám.
Nên ba chị em ở nhà ngoan, lúc đấy tớ chưa biết gì cả, vẫn hồn nhiên dạ vâng tươi cười.
tớ ở nhà cô của bố để bà giám sát việc học tập, nhưng thời gian như kéo dài vô tận, mãi tớ chẳng thấy bố mẹ về, số lần gọi điện video call cũng rất ít ( đa số là gọi bình thường ). Bố mẹ giấu nhẹm lí do vì sao khi tớ hỏi :"Bao giờ bố mẹ về ?" Dường như mỗi khi câu nói đó thốt lên, trong lòng bố mẹ tớ thắt lại, im lặng trầm ngâm. Tớ vẫn không hiểu, chỉ biết mẹ bị bệnh nhưng không biết đó là bệnh gì...
Hóa ra mẹ tớ bị UT m/áu. Mẹ không muốn gọi video call nhiều bởi vì mẹ không muốn ba chị em nhìn thấy khuôn mặt già nua vì mệt mỏi của mẹ. Mẹ bảo mỗi lần mẹ truyển hóa chất, mẹ đều rất sợ, những lúc ấy mẹ lại bỏ ảnh ba chị em con ra xem để có động lực mà cố gắng về thật sớm với chị em. mẹ nói :"Lần đầu tiên mẹ truyền hóa chất, người mẹ nó cứ bật lên, mẹ không biết tại sao nhưng lúc đấy mẹ khóc, mẹ nhớ các con nên mẹ luôn phải cố gắng"
Thời điểm mẹ tớ bị bệnh, chị tớ thi cấp ba. trong thời điểm ôn thi, bác tớ có định nói với chị rằng mẹ bị UT nhưng chị bảo :"Bác không cần nói, con biết hết rồi". Hóa ra chị tớ đã đọc được dòng tin nhắn mẹ tớ nhắn với mọi người, với ông bà. Chị không muốn bác phải nhắc lại vì câu nói :"mẹ con bị UT" đủ cắt xé lòng người.___Nó đau đớn lắm____
Bố mẹ giấu chuyện này tới tận 3 năm, khi tớ lên lớp 5 thì bố mẹ về, lúc ông bà đưa tớ với em trai về. Em tớ chạy ngay đến ôm bố mẹ, nó cười hồn nhiên hỏi : " Bố mẹ đi đâu mà lâu thế? Chẳng chịu về chở con đi chơi". Câu nói hồn nhiên của một đứa trẻ 4 tuổi thôi nhưng tớ nghe xót lòng vô cùng. Tớ không khóc, đúng hơn là không thể khóc...
Hiện tại tớ đã lên lớp 8 rồi, 2 năm tham gia đội tuyển thi TP và đều được giải với hi vọng có thể thấy mẹ cười và tự hào. Mẹ tớ bây giờ phải ra điều trị tiếp, nhưng tớ mong mẹ sẽ cố gắng khỏi nhanh để về với ba chị em, mong mẹ sẽ không còn lần nào phải khóc nữa...

2 153

Bình luận (2)


mong câu chuyện này được biết đến nhiều hơn nữa, nó xúc động lắm. Chúc cậu và gđ luôn hanh phúc nhé
1 tháng trước
Câu chuyện thật sự rất cảm động và sâu sắc. Mẹ bạn đã phải trải qua biết bao khó khăn, đau đớn mà vẫn luôn cố gắng vì các con. Tình yêu và sự kiên cường của mẹ thật đáng ngưỡng mộ. Chúc mẹ bạn sớm khỏe lại, gia đình bạn mãi bình yên và tràn đầy tiếng cười. Bạn cũng rất mạnh mẽ khi biết cố gắng học tập và mang lại niềm tự hào cho mẹ. Giữ vững niềm tin và hy vọng nhé! 💖🌟
1 tháng trước

Bài viết liên quan