Lần đầu crush tỏ tình… tôi bỏ chạy 😭
4 tháng trước
Câu chuyện này đã qua vài năm, nhưng mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn thấy tim mình nhói lên – vừa buồn cười, vừa hối hận, vừa tiếc nuối.
Vì đó là lần đầu tiên… và cũng có thể là lần cuối cùng… tôi được người mình thích tỏ tình.
Tôi và cậu học cùng lớp từ đầu cấp 3. Cậu không phải hot boy gì nổi bật, nhưng đối với tôi, nụ cười của cậu sáng nhất lớp. Cậu tốt bụng, hay giúp đỡ người khác, lại vô tư đến mức người ta chẳng thể phân biệt đâu là "bạn bè", đâu là "đặc biệt".
Tôi thích cậu từ từ, âm thầm. Những lúc cậu hỏi tôi bài, tôi ngại ngùng đến mức tim đập loạn. Những lần cậu bị gọi lên bảng, tôi cũng hồi hộp không kém. Mỗi status cậu đăng, tôi đều là người thả tim đầu tiên. Tôi còn biết cả sở thích ăn mì trộn cay của cậu, dù chưa bao giờ chúng tôi đi ăn chung.
Tôi giấu tất cả tình cảm đó suốt 2 năm. Không ai biết, kể cả cậu.
Cho đến một ngày cuối lớp 11, khi mọi thứ bắt đầu chuẩn bị bước sang giai đoạn ôn thi đại học, cậu nhắn tin rủ tôi ở lại sau giờ học. Cứ tưởng là hỏi bài như mọi lần, tôi đi mà không suy nghĩ gì.
Cậu chờ tôi ở dãy lớp học cuối dãy. Gió chiều nhẹ, sân trường vắng lặng, chỉ có vài ánh nắng sót lại len qua khung cửa.
Cậu đứng đó, tay đút túi, mắt nhìn xuống rồi nhìn lên.
Và rồi cậu nói:
“Tớ không biết là có phải tớ nghĩ nhiều không… Nhưng tớ thấy hình như cậu cũng có chút gì đó với tớ? Tớ thì… thích cậu thật. Tớ đã thích cậu từ lâu rồi.”
Tôi đứng chết lặng.
Cả thế giới xung quanh như im bặt. Mọi cảm xúc tôi cố giấu suốt 2 năm nay, giờ đây bị bóc trần chỉ trong vài giây. Tim tôi đập mạnh đến mức không nghe được cả tiếng gió nữa. Tôi muốn hét lên, muốn ôm cậu, muốn bật khóc… nhưng không hiểu sao tôi quay lưng bỏ chạy.
Tôi chạy thật sự. Không nói gì. Không nhìn lại. Tôi để lại cậu đứng đó – giữa khoảng trời lưng chừng giữa hy vọng và tổn thương.
Tối hôm đó, tôi không dám đọc lại tin nhắn cậu gửi. Chỉ một dòng:
“Tớ xin lỗi nếu làm cậu sợ. Tớ không sao đâu. Mong là cậu vẫn ổn.”
Hôm sau, cậu vẫn đến lớp. Vẫn cười. Nhưng không còn nhìn tôi như trước.
Tôi muốn nói điều gì đó, muốn giải thích, muốn níu giữ… nhưng chẳng đủ can đảm. Và rồi, thời gian cứ thế trôi.
Chúng tôi thi đại học, ra trường, mỗi người một ngả.
Đến giờ, tôi vẫn chưa một lần dám nhắn tin lại cho cậu.
Nếu bạn hỏi tôi có hối hận không?
Có. Rất nhiều.
Không phải vì đã không nhận lời tỏ tình. Mà vì mình đã không dũng cảm ở khoảnh khắc cần dũng cảm nhất.
Và vì tôi đã không nói với cậu rằng:
“Tớ cũng thích cậu. Tớ đã thích cậu lâu lắm rồi…”
Nếu bạn từng bỏ lỡ một người chỉ vì nỗi sợ, chắc bạn sẽ hiểu tôi.
Tình cảm là thứ không thể tua lại, không thể edit, và không phải lúc nào cũng có lần hai.
13
1,091
Chia sẻ
Bình luận (13)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,181 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi gặp chị năm 12 tuổi khi cả 2 cùng ở chung 1 đội tuyển học sinh giỏi. Lẽ ra lớp 6 chưa được đi thi đâu nhưng nhờ bố mẹ quan hệ mà tôi miễn cưỡng được vào đội. Chị học giỏi lắm, trong mắt tôi chị gi...
15 bình luận • 1,138 lượt xem • 4 tháng trước
Tôi và bạn thân tôi đều là nữ. Chúng tôi quen nhau từ cấp 2, cấp 1 tôi bị bạn bè cô lập, em ấy thì hay bị bắt nạt, trêu chọc ác ý.Chúng tôi gặp nhau như một sự cứu rỗi, chúng tôi có phần giống nhau nê...
13 bình luận • 1,179 lượt xem • 4 tháng trước