Nỗi Ám Ảnh Mang Tên "Mụn": Khi Gương Mặt Trở Thành Chiếc Gương Vỡ
3 tháng trước
Nỗi Ám Ảnh Mang Tên "Mụn": Khi Gương Mặt Trở Thành Chiếc Gương Vỡ
Có ai ở đây hiểu được nỗi đau này không? Cái cảm giác mỗi sáng thức dậy, nhìn vào gương mà không thấy mình, mà chỉ thấy một "chiến trường" đỏ ửng, sưng tấy, chi chít những nốt mụn đáng ghét. Mụn. Đúng rồi, cái thứ ám ảnh ấy cứ bám riết lấy gương mặt mình, như một lời nguyền không chịu buông tha.
Cứ ngỡ thanh xuân đi qua, mụn cũng sẽ tự động biến mất, nhưng không. Chúng cứ dai dẳng đeo bám, từ những nốt mụn li ti ẩn dưới da, đến những cục mụn bọc sưng to, đau nhức đến phát khóc. Chúng thi nhau "mọc rễ" khắp trán, hai bên má, cằm... Mỗi lần chạm tay lên mặt là lại thấy cợm cợm, sần sùi, như thể da mình không còn là da mình nữa. Nhìn thấy chúng, mình chỉ muốn úp mặt vào gối mà khóc, muốn trốn biệt vào một góc nào đó, không ai thấy mình.
Sự tự ti nó ăn mòn mình từng chút một. Mình ngại nhìn thẳng vào mắt người khác, ngại nở nụ cười thật tươi vì sợ chúng lồ lộ ra. Những lời khuyên kiểu "đừng nặn mụn nhé", "ăn đồ mát đi", "rửa mặt thường xuyên vào"... mình nghe đến phát ngấy. Ai mà chẳng muốn da mặt mình láng mịn, xinh đẹp cơ chứ? Nhưng có phải cứ muốn là được đâu. Mụn có vẻ như chả thèm nghe lời mình chút nào.
Mình đã thử đủ mọi cách, từ những loại sữa rửa mặt quảng cáo rầm rộ, toner "thần thánh", serum đắt tiền, kem trị mụn "thần dược", đến cả những bài thuốc dân gian truyền miệng... nhưng hình như mụn vẫn cứ trơ trơ, thậm chí còn "lợi hại" hơn. Có lúc nản đến muốn bỏ cuộc. Thật sự, có những đêm mất ngủ chỉ vì cái mặt mụn. Nó không chỉ là vấn đề về da liễu, mà còn là nỗi ám ảnh tâm lý, khiến mình mất hết tự tin, ngại giao tiếp, ngại cả việc soi gương.
Mình chỉ mong sao một ngày nào đó, khi ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, mình có thể thức dậy và thấy gương mặt mình thật sự được "giải thoát" khỏi lũ mụn đáng ghét này. Một ngày không còn phải lo lắng về những nốt mụn đỏng đảnh, một ngày mình có thể tự tin ngẩng cao đầu và nở nụ cười thật tươi.
18
1,119
Chia sẻ
Bình luận (18)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,180 lượt xem • 3 tháng trước
Trong màn đêm tối tăm, một nữ bác sĩ tâm lý đang trên đường lái xe về vùng quê yêu dấu, nơi cô chôn rau cắt rốn, nơi cất giữ những kỉ niệm không tên. Hân vốn là một bác sĩ tâm lý có tiếng trong thành ...
1 bình luận • 152 lượt xem • 1 tháng trước
Mình xin kể câu chuyện về gia đình anh họ mình để các bạn góp ý giúp như sau: Anh họ mình và vợ lấy nhau đã được 20 năm, giờ anh chị cũng đã gần 50 tuổi. Khi mới lấy nhau chị là gái Hà Nội gốc mấy đời...
12 bình luận • 1,109 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,119 lượt xem • 3 tháng trước
Không có ý spam nhưng tiểu thuyết mình cần được pr (mình không phải người vô duyên đâu mà mình muốn các bạn đánh giá văn chương của mình) Thời đại 1: Cộng hòa Nam Mỹ (Ngày 5 tháng 3 năm 10,000 TCN - 2...
17 bình luận • 1,127 lượt xem • 3 tháng trước