Khi "Kẻ Gây Rối" Đeo Bám: Nỗi Bất Lực Của Sự Im Lặng
3 tháng trước
Có ai hiểu được cảm giác này không? Cái cảm giác bị một đứa bạn ghét bỏ, quấy rầy đến mức mỗi ngày đi học là một nỗi ám ảnh. Nó không chỉ dừng lại ở những lời nói thẳng thừng, mà còn là cả một chuỗi hành động khiến mình bực bội, khó chịu nhưng lại không biết phải làm gì.
Cô ta cứ như một cái bóng theo sát mình vậy. Ở lớp, cô ta viết mấy cái lời lẽ khó chịu, thậm chí là những từ nói xấu lên bàn ghế mình ngồi. Mỗi lần nhìn thấy là một lần tim mình nhói lên, cảm giác như có ai đó đang phỉ báng mình vậy. Đi học thì cô ta cứ kè kè bên cạnh, ghẹo mình đủ kiểu, trêu chọc bằng những câu nói khó nghe, khiến mình chỉ muốn biến mất ngay lập tức. Cứ nghĩ về là lại thấy rùng mình.
Chưa dừng lại ở đó, lên mạng xã hội, cô ta cũng không tha. Liên tục phốt mình, nói xấu mình đủ điều, dù mình chẳng làm gì nên tội. Những lời lẽ cay nghiệt, những tin đồn vô căn cứ cứ thế được lan truyền, khiến mình cảm thấy như bị cả thế giới quay lưng. Cứ mỗi lần lướt mạng, thấy những bài viết ấy, mình lại thở dài thườn thượt.
Thế nhưng, tớ vẫn luôn chọn im lặng. Không phải vì tớ yếu đuối hay không biết phản kháng, mà vì tớ không muốn mọi chuyện phức tạp hơn, không muốn tạo ra thêm rắc rối. Tớ cứ hy vọng rằng, nếu mình không đáp lại, cô ta sẽ tự động chán và dừng lại.
Nhưng sự im lặng ấy lại chất chứa một nỗi bực bội, tủi thân không thể tả. Về đến nhà, tớ chỉ muốn được giải tỏa, được kể hết cho mẹ nghe những ấm ức mà tớ phải chịu đựng. Thế nhưng, mẹ tớ lại chỉ nói: "Kệ đi con, đừng chấp làm gì. Không cần nói cô đâu." Nghe những lời đó, tớ lại càng thấy bất lực hơn. Có lẽ mẹ muốn tốt cho mình, muốn mình không phải bận tâm, nhưng mẹ không hiểu được cảm giác của tớ lúc này. Cảm giác như mình đang một mình đối mặt với tất cả, không có ai thực sự đứng về phía mình để giải quyết.
Có lẽ, đôi khi sự im lặng không phải là vàng, mà là một gánh nặng vô hình đè nén lên tâm hồn mình. Tớ chỉ muốn tìm một cách để giải thoát khỏi những điều này, để có thể đi học mà không còn phải lo lắng, để được sống một cách bình yên.
Huhu các bạn ơi;-;
19
1,050
Chia sẻ
Bình luận (19)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,183 lượt xem • 3 tháng trước
Trong màn đêm tối tăm, một nữ bác sĩ tâm lý đang trên đường lái xe về vùng quê yêu dấu, nơi cô chôn rau cắt rốn, nơi cất giữ những kỉ niệm không tên. Hân vốn là một bác sĩ tâm lý có tiếng trong thành ...
1 bình luận • 154 lượt xem • 1 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Không có ý spam nhưng tiểu thuyết mình cần được pr (mình không phải người vô duyên đâu mà mình muốn các bạn đánh giá văn chương của mình) Thời đại 1: Cộng hòa Nam Mỹ (Ngày 5 tháng 3 năm 10,000 TCN - 2...
17 bình luận • 1,128 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,120 lượt xem • 3 tháng trước