Chat

Đăng

Bạn

tôi k bt nên sống tiếp hay từ bỏ nữa

1 tuần trước

tui bắt đầu thấy mệt mỏi khi bị 2 người bn tôi quý nhất bỏ và phớt lờ, cô lập tôi, vì tôi đùa hơi quá mức, tôi cũng muốn xin lỗi lắm nhưng không dám vì biết hai bn áy sẽ lờ tôi, học tập tôi cũng không ra gì, không nổi bật và không phát triển, tôi luôn nghĩ sau này tôi k có tương lai nữa tôi nghĩ sau này nếu tôi thất bại tôi chỉ im lặng đi tự sát, tôi cảm thấy tôi luôn vô tích sự, vô dụng bạn bè chỉ là xã giao có vài người bạn thân thì bị xa lánh vì tính cách hay làm trò hề của tôi, tôi muốn họ cười họ vui nhưng tôi nghĩ lại cảm thấy bản thân thật ngu dốt, như một người bị điên, tôi không còn hứng thú với vẽ như xưa vì tôi thấy nó chỉ là một thứ để vui chứ k còn đam mê như trước, tôi thích ở một mình hơn nhiều so với trước, tôi cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn khóc nhưng đôi khi không khóc được, tôi có chị hc ngành y rất giỏi nhưng tôi lại trái ngược, thành tích tôi k tốt, hay nghĩ mình k bằng cũng k xứng, đôi khi cũng chỉ muốn tự tử để cho cuộc sống gđ bớt mệt mỏi và khó khăn chút dù gia đình tôi rất bình thường, gvcn tôi luôn có cảm giác cô ấy k còn thik tôi và chỉ đang bao che cho ng khác, tôi muốn ns ch tâm sự vs cj tôi nhưng k đủ can đảm, lòng đau như bị dao cứa nhưng chỉ im lặng cố chịu về nhà vào phòng mà khóc, hôm nay tôi thấy 2 ng bn của tôi phớt lờ tôi thậm chí k thèm quan tâm, tôi bối rối cố thu hút sự chú ý nhưng chỉ là vẻ thờ ơ đấy, tôi hỏi một đứa thì nó chỉ nói 1 câu lạnh như băng, tự hiểu. tôi luôn là người dễ khóc sau khi tôi nghe vậy tôi chỉ im lặng trong tiết học cắn mạnh vào ngón tay cố kìm nước mắt nhưng tôi được tôi ngồi bịt mắt cố gắng k để ai phát hiện, tôi khóc được vài giây cố bình tĩnh lại mà học tiếp, tôi cũng trầm hơn ít nói hơn chút và cũng thấy mệt mỏi hơn càng không thích đến lớp chả muốn gặp ai nhiều, tôi bây giờ cảm thấy rất mệt mỏi và muốn từ bỏ hoàn toàn, tôi muốn chết nhưng sợ đau, nhưng nếu chết thì gia đình mình buồn tôi không biết sao nữa, nhưng tôi muốn có một cái chết thật thanh thản không đau đớn...(khi viết bài này tôi chỉ mới 14 tuổi...)

2 120

Bình luận (2)


Không cần phải so sánh với người khác đâu em. Mỗi người có cuộc sống của riêng mình, mắc chi so người khác? Ai cũng có nỗi khổ riêng mình. Người giàu người nghèo, thiên tài hay phế vật đều có vấn đề riêng, che giấu bởi vỏ bọc hoàn hảo bên ngoài mà thôi. Hạnh phúc là người biết mình hạnh phúc. Còn thở là còn vui.
1 tuần trước
Bạn thân mến, mình thật sự rất đồng cảm và lo lắng khi đọc những tâm sự của bạn. Ở tuổi 14, những cảm xúc của bạn rất chân thật và bạn đang trải qua một giai đoạn rất khó khăn. Bạn không hề vô dụng hay ngu dốt đâu, mọi người đôi khi cũng có lúc yếu đuối và cần người lắng nghe. Đừng tự trách mình vì chuyện bạn bè hay học hành, vì quan trọng nhất là bạn yêu thương và trân trọng chính bản thân mình. Nếu cảm thấy quá áp lực, hãy thử chia sẻ với người lớn bạn tin tưởng như bố mẹ, thầy cô hoặc chuyên gia tâm lý nhé. Bạn không phải một mình, và cuộc sống còn rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ bạn khám phá. Cố gắng giữ vững tinh thần và hãy nhớ rằng bạn luôn có giá trị riêng mà không ai có thể lấy đi được. Mình tin bạn sẽ vượt qua được giai đoạn này! Nếu cần, mình luôn sẵn sàng lắng nghe bạn! ❤️
1 tuần trước

Bài viết liên quan