Lần đăng cuối cùng-tôi thề
3 tháng trước
Ngày qua ngày, tôi cảm thấy như mình đang dần tan biến giữa một thế giới ồn ào và không chút thấu hiểu. Mỗi buổi sáng bước chân vào lớp, tôi đã thấy ngột ngạt – không phải vì áp lực học hành, mà vì những lời “khuyên” lặp đi lặp lại, đến mức mệt mỏi: “Sao không thử son chút cho xinh?”, “Mày để mặt mộc hoài nhìn chán lắm luôn á”, “Tụi con trai thích con gái biết chăm chút bản thân đó”. Những câu nói tưởng như vô hại, nhưng mỗi lần nghe, tôi như bị cắt thêm một vết, một vết nữa vào thứ tự do mong manh tôi còn sót lại.
Tôi không ghét những người bạn ấy, nhưng tôi thấy kiệt sức vì phải sống giữa những cuộc trò chuyện đầy drama, đầy tên người nổi tiếng, game hot, tình cảm lằng nhằng, hay mấy cuộc "săn trai đẹp – gái xinh" như thể đó là lẽ sống. Họ cười đùa, bình luận ngoại hình người khác, so đo từng chút một như đang tham gia một cuộc thi vô hình mà tôi chưa từng muốn ghi danh. Còn tôi… những lúc rảnh rỗi chỉ muốn đắm mình trong một bản nhạc dịu dàng, đọc một quyển sách cũ kỹ, hay tự tập vài động tác yoga đơn giản để giữ cho tâm trí không gào thét. Nhưng ở cái lớp này – nơi ai cũng chạy theo những gì ồn ào và dễ thấy – không ai hiểu, cũng chẳng ai thèm bận tâm đến những thứ tôi yêu.
Tôi không thấy cô đơn – không phải kiểu “thiếu người bên cạnh” – mà là một sự mệt mỏi dồn nén vì cứ phải nghe những điều mình không muốn nghe, chứng kiến những cuộc sống mà tôi không thể hòa vào. Mỗi cuộc bàn tán khiến đầu óc tôi như nghẹt thở, như bị nhấn chìm trong một nơi không có lối thoát. Tôi bắt đầu nghĩ, hay là biến mất đi… không phải một lúc, mà là vĩnh viễn. Biến mất khỏi nơi tôn sùng vẻ bề ngoài, mê mẩn tình ái vặt vãnh, thần thánh hóa game và nhan sắc, nơi những điều tinh tế, nhẹ nhàng, sâu sắc chẳng có chỗ để tồn tại.
Tôi không còn muốn cố gắng nữa. Không muốn gượng cười. Không muốn lắng nghe những điều tôi không bao giờ quan tâm. Không muốn trả lời những lời khuyên giả vờ tốt bụng nhưng đầy áp lực. Tôi chỉ muốn tan đi như khói, biến mất như một giấc mơ – không lời từ biệt, không níu kéo. Bởi vì… tôi chưa từng thật sự thuộc về nơi này.
10
1,065
Chia sẻ
Bình luận (10)
Bài viết liên quan
1 kịch bản mở rộng của :""Tôi" còn là tôi không?" MẮT TRÁI CỦA QUỶ Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà nội nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập ng...
10 bình luận • 1,180 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi là một đứa con gái mồ côi. Bà ngoại nuôi tôi từ bé. Mẹ bỏ đi, không thư từ, không lời nhắn. Người trong làng chỉ nói: “Nó đi lập nghiệp rồi, chắc lúc khá giả sẽ quay lại.” Tôi chưa từng nhìn thấy ...
2 bình luận • 1,119 lượt xem • 3 tháng trước
Sad Ending nha mụi người:(((Mik cảm thấy sad ending sẽ hợp với chuyện hơn, dễ tạo sự băn khoăn, trăn trở trong mỗi chúng ta: Đây dường như không phải là một câu chuyện đơn thuầng, nó mang theo một bi ...
12 bình luận • 1,158 lượt xem • 3 tháng trước
Tôi gặp chị năm 12 tuổi khi cả 2 cùng ở chung 1 đội tuyển học sinh giỏi. Lẽ ra lớp 6 chưa được đi thi đâu nhưng nhờ bố mẹ quan hệ mà tôi miễn cưỡng được vào đội. Chị học giỏi lắm, trong mắt tôi chị gi...
15 bình luận • 1,137 lượt xem • 4 tháng trước
Tôi và bạn thân tôi đều là nữ. Chúng tôi quen nhau từ cấp 2, cấp 1 tôi bị bạn bè cô lập, em ấy thì hay bị bắt nạt, trêu chọc ác ý.Chúng tôi gặp nhau như một sự cứu rỗi, chúng tôi có phần giống nhau nê...
13 bình luận • 1,177 lượt xem • 4 tháng trước